Theo một tiếng dứt lời của thái giám, chúng đại thần trên điện Kim Loan khiếp sợ không thôi, Hoài Dương vương bình tĩnh nhìn Phương Thái Sư cùng với Phương Chỉ Doanh có chút kinh hoàng cùng một đám người lấy Thái Sư cầm đầu.
Dòng họ Hoàng thất cười lạnh, một ngoại thích mà thôi, liền muốn lợi dụng một hoàng tử chết sớm bò đến trên đầu bọn họ, Hoàng thất cũng không có người sao?
Nếu không phải là tối hôm qua Hoàng thượng âm thầm triệu kiến bọn họ, bọn họ cũng sẽ không để Phương Thái Sư cùng nhóm người nhảy lên.
Mộ Dung Triệt một thân long bào từ cửa lớn tiến vào, Tiểu Lý Tử đi theo bên cạnh, một đám cận vệ hoàng gia canh giữ ở cửa Kim Loan điện.
Chúng đại thần nhìn thấy Hoàng đế đi vào, xác nhận là Hoàng đế thật, lập tức quỳ xuống làm lễ quỳ lạy, hô to Hoàng thượng vạn tuế.
Liễu Chi Hạo vui mừng, nếu còn sống, như vậy tam nữ nhi cùng Đại hoàng tử, Tam hoàng tử vẫn còn sống.
Hi vọng phồn vinh thịnh vượng của Liễu gia bọn họ không có đoạn tuyệt.
Minh Viễn đại sư nói rất đúng, tam nữ nhi đúng là người phúc vận nồng hậu.
Phương Chỉ Doanh tay ôm Nhị hoàng tử run lên, cả người sắc mặt tái nhợt quỳ xuống, nghĩ đến cung trang vượt quá phép tắc mình mặc trên người, mặt thoáng chốc xám như tro tàn.
Nhị hoàng tử được nàng ôm không biết lúc nào thì thanh âm nho nhỏ khóc lớn lên, Phương Chỉ Doanh cũng không có để ý tới, bây giờ nàng đang nghĩ tới làm thế nào vượt qua cửa ải trước mắt này.
Mmồm Phương Thái Sư đã há hốc ra rồi, những người phụ thuộc Phương Thái Sư rối rít hối hận không ngừng, còn có ông nội của Huệ phi là Phiêu Kỵ đại tướng quân, giờ phút này nhìn giống như già thêm mười mấy tuổi.
Mộ Dung Triệt sải bước từ giữa các triều thần đi qua, từng bước từng bước đi về phía long ỷ, ngồi xuống ở trên ghế rồng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn một đám đại thần phía dưới.
Nhất là đám người cùng phái với Phương Thái Sư.
"Các khanh bình thân!"
"Tạ Hoàng thượng" Tất cả các đại thần đều đứng lên.
"Xem ra, ngày hôm qua trẫm không có vào triều, đã có người cho là trẫm vùi thân biển lửa, nghĩ lập tân đế rồi!" Mộ Dung Triệt liếc mắt quét qua đại thần phía dưới, mở miệng đã nói một câu như vậy.
"Thái Sư, ngươi nói có đúng không?" Hắn híp mắt nhìn về phía Phương Thái Sư đang dẫn đầu kia.
Phương Thái Sư mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoàn toàn mất hết sự phách lối lúc trước, cả Kim Loan điện đã bị cấm vệ quân của Hoàng đế canh giữ nghiêm ngặt ở cửa, cho dù hắn có thế lực Thông Thiên, cũng không cách nào cứu vãn.
"Thần sợ hãi, thần tuyệt không ý đó."
"Vậy sao? Chẳng lẽ mới vừa rồi những lời trẫm nghe được ở bên ngoài Kim Loan điện đều là giả hay sao?" Mộ Dung Triệt cười lạnh, đáy mắt toát ra ánh sáng nguy hiểm.
Mọi người thấy Hoàng đế hướng Phương Thái Sư khai đao, không dám thở mạnh một cái.
"Thần, thần......" Mặc cho Thái Sư giảo hoạt như hồ, giờ phút này cũng không biết giải thích như thế nào, trước mắt bao người, còn bị Hoàng đế nghe được, dù hắn nguỵ biện thế nào cũng vô dụng.
Phương Thái Sư chán nản quỳ xuống.
Mộ Dung Triệt cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng liếc về Phương Chỉ Doanh đang run rẩy bên cạnh, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh nhạt.
Nhìn Nhị hoàng tử trong ngực nàng yếu ớt khóc thầm, sắc mặt xanh tím, sắc mặt càng thêm u ám.
"Phương phi thật đúng là không thể chờ đợi muốn tấn thăng Thái hậu, không biết mẫu hậu biết sẽ nghĩ sao?"
Giờ phút này đầu óc Phương Chỉ Doanh xoay như chong chóng, nàng biết lúc này nàng sợ là có một trường trận đánh ác liệt muốn đánh.
Nếu như có thể, vẫn là chọn đem lấy chính mình đi ra ngoài, về phần, phụ thân, thật xin lỗi.
Dù sao cũng không kém tội danh này.
Người không vì mình trời tru đất diệt, Phương Chỉ Doanh chính là nữ nhân như vậy.
"Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng, thần thiếp thật không có ý định này." Phương Chỉ Doanh ôm Nhị hoàng tử quỳ trên mặt đất, hốc mắt rưng rưng, vội vàng nói.
"Ngươi nghĩ mắt trẫm mù sao, trên người ngươi mặc bộ cung trang này, trẫm nhớ không lầm, căn bản không phải một phi tử nho nhỏ như ngươi được mặc."
Trong mắt Mộ Dung Triệt thoáng qua một tia chán ghét, rõ ràng dã tâm bừng bừng, còn cố tình phải làm ra một bộ vẻ mặt oan uổng, thật làm cho người chán ghét.
"Hoàng thượng, đây tất cả đều là ý tứ của thần thiếp, đều là phụ thân thần thiếp ép thần thiếp mặc, xin Hoàng thượng minh giám!"
Ngay trước mặt nhiều đại thần như vậy, Phương Chỉ Doanh đem tội danh đẩy tới trên đầu Phương Thái Sư.
Dòng họ Hoàng thất đều âm thầm cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Phương Thái Sư mang theo một tia nhìn có chút hả hê.
Bị chính nữ nhi của mình cắn ngược lại một cái, cảm giác như thế nào?
Phương Thái Sư tức giận đến toàn thân phát run, một hơi thiếu chút nữa không đi lên được, chỉ vào Phương Chỉ Doanh lớn tiếng nổi giận nói: "Nghịch nữ, cái người nghịch nữ này......"
"Phụ thân, tại sao ngài có thể nói như vậy, rõ ràng là ngươi bức hiếp nữ nhi." Gương mặt Phương Chỉ Doanh hoa lê đẫm mưa, bộ dáng điềm đạm đáng yêu rất dễ dàng khiến cho nam nhân thương tiếc.
Đáng tiếc cả đại thần ở đây đều là người tinh ranh, không có một người nào bị nàng mê hoặc.
Mặt Mộ Dung Triệt không chút thay đổi nhìn Phương Thái Sư cùng Phương Chỉ Doanh, chó cắn chó, đáy mắt xẹt qua một tia cười lạnh, Phương phi này không thể lưu lại, lòng dạ độc ác như thế, ngay cả phụ thân mình cũng có thể bán, giữ ở bên người càng thêm nguy hiểm.
Tối hôm qua hắn đã để người tra ra hung thủ phóng hỏa Nhu Phúc cung, lại là cung nữ Bích Thủy bên cạnh Liễu Tương Nhã đã chết xuống tay.
Hắn còn chưa giết tên hung thủ này, thì lại biết Phương Thái Sư tính toán lập tân đế ở buổi lâm triều sang nay.
Thật coi vị Hoàng đế này đã chết hay sao?
"Đủ rồi, trẫm đã sớm tra rõ chân tướng sự thật."
"Hoàng thượng, nô tì thật oan uổng, từ trước đến giờ nô tì đều theo khuôn phép cũ ở trong cung, không dám đi nhầm nửa bước, làm sao dám làm chuyện Đại Nghịch này được."
"Phương phi, hành động việc làm của ngươi, trẫm cũng biết, ngươi không phải ngụy biện nữa."
"Hoàng thượng, thật không phải là nô tì, không có quan hệ cùng nô tì, đều là phụ thân của nô tì bức bách nô tì......" Phương Chỉ Doanh khóc hoa lê đẫm mưa.
"Đủ rồi, Phương phi, ngươi thật làm cho trẫm ghê tởm, từ hôm nay trở đi, Phương thị Chỉ Doanh, cách chức làm thứ dân, đày vào lãnh cung, Nhị hoàng tử tạm thời giao cho Đức phi nuôi dưỡng."
Mộ Dung Triệt lạnh lùng hạ chỉ.
Đức phi?
Nàng thế nhưng cũng không còn chết? Khi Phương Chỉ Doanh nghe được Hoàng đế nói đến Đức phi, kinh ngạc trợn to mắt đẹp, thất thanh kêu to: "Đức phi không có chết?"
Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Triệt bỗng dưng trầm xuống, đáy mắt xẹt qua một tia sát ý, nhìn về phía ánh mắt của nàng lạnh lẽo mà vô tình, "Người đâu, đem Phương thứ dân đày vào lãnh cung."
Phương Chỉ Doanh nhất thời phát hiện mình nói cái gì, nhưng đã trễ, hơi sức cả người như bị rút đi.
Dứt lời, hai thị vệ từ bên ngoài đi vào, ôm Nhị hoàng tử trong ngực nàng đi, áp giải Phương Chỉ Doanh mặt đang xám như tro tàn ra khỏi Kim Loan điện.
Đại Thần trong triều nhất thời cảm thấy một hồi ý lạnh từ trên thân bốc lên.
Hoàng thượng đã xử lý Phương phi, kế tiếp liền đến phiên Phương Thái Sư rồi.
Quả nhiên, Hoàng đế mặc kệ sắc mặt của Phương Thái Sư, trực tiếp hạ chỉ cách chức quan Thái Sư của hắn, cách chức làm thứ dân, đây là xem hắn đã từng là thái sư của Hoàng đế.
Về phần Phương gia, dù sao cũng là nhà mẹ mẫu hậu, hiện giờ mẫu hậu tê liệt lại hôn mê, cũng không muốn sau khi bà tỉnh lại chịu kích thích, trực tiếp đem thành viên dòng chính lưu đày biên cương, dòng thứ cách chức làm bình dân, vả lại trong vòng mười năm không phải khảo thủ công danh (có nghĩa là thi làm quan).
Chờ Phương Thái Sư bị áp giải đi, Tiểu Lý Tử dẫn người vây Phương phủ lại.
Kế tiếp chính là Phiêu Kỵ đại tướng quân, tước đoạt chức quan đại tướng quân của ông ta, thu hồi tất cả binh quyền trong tay Vương gia, đến đây, Vương gia cũng xuống dốc rồi.
Về phần Huệ phi, cũng bị giáng xuống làm quý nhân.
Tất cả người của phái Phương Thái Sư, cũng bị Hoàng đế tìm các loại lý do chèn ép.
Phương gia ngã xuống, binh quyền cơ hồ tập trung đến trong tay Mộ Dung Triệt.
Ở Hoán Y Cục giặt quần áo, Bích Thủy nghe cung nữ ở một bên nói qua bát quái.
Nghe nói hôm nay Phương Thái Sư lực áp quần thần, nâng đỡ Nhị hoàng tử yếu đuối lên ngôi, khóe miệng Bích Thủy không tự chủ nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, xem ra Tam tiểu thư rốt cuộc đã đi theo chủ tử rồi.
Nàng cũng có thể yên tâm đi theo chủ tử rồi.
Nhưng còn chưa chờ nàng hành động, một đội người đã tới bắt nàng.
Nàng từ kinh hoảng đến trấn định, dù sao nàng cũng định đi theo chủ tử rồi.
Đợi đến thời điểm nàng bị đày vào Thiên Lao xử cực hình, mới biết Tam tiểu thư cùng ba vị hoàng tử công chúa đều không có việc gì, cuối cùng chết không nhắm mắt.
......
Chuyện trên điện Kim Loan rất nhanh liền truyền ra ngoài, phi tần hậu cung đều biết Nhu Phúc cung xây dựng hai hầm, Hoàng đế cùng đám Đức phi hoàng tử công chúa bọn họ cùng với mấy cung nhân ở nơi đó tránh khỏi hỏa hoạn.
Đồng thời biết được tin tức Phương phi bị giáng làm thứ dân, đày vào lãnh cung, Huệ phi bị giáng làm quý nhân, đều âm thầm vui mừng không dứt.
Chỉ là khi biết được Đức phi thế nhưng ở lại Tử Thần điện, trong lòng các nàng chua chua tức tức.
Chỉ là họ cũng chỉ có thể ghen tỵ, uống dấm chua mà thôi, hiện giờ họ cũng đã hiểu được, ở trong lòng Hoàng đế Đức phi là khác biệt.
Cộng thêm nàng vào cung ba năm liền sinh ba đứa bé, hai hoàng tử, một công chúa, người nào có phần phúc khí này?
Cộng thêm người liên tiếp mưu hại thiết kế Đức phi đều không có kết quả tốt, họ liền dừng lại tâm tư muốn tranh thủ tình cảm.
Tính toán an phận sống qua ngày trong cung.
Giờ khắc này ở Tử Thần điện, Liễu Vi Dung cũng mới nghe được tin tức Hạnh Nhi vừa thăm dò được trên điện Kim Loan.
Không nhịn được một hồi sợ sệt, Phương gia cứ như vậy sụp đổ?
Không nghĩ tới lúc này mới có hai ngày, Phương Thái Sư đã chờ không được, nhưng cũng thật may là bọn họ không có phát quốc tang, nếu không làm thế nào giải thích chuyện Hoàng đế chết đi sống lại.
Lúc này chẳng những không có Phương Chỉ Doanh, ngay cả Huệ phi cũng bị giáng làm quý nhân.
Cả hậu cung lại xảy ra đại biến hóa.
Đoan phi cùng Hiền phi, một lành lạnh, một thanh tao lịch sự, không có loại tâm tư tàn nhẫn kia, người có dã tâm bừng bừng, trừ đi Cung tần pháo đốt này, vốn là con pháo thí, nhưng bởi vì nàng ngoài ý muốn, bình an sống cho tới bây giờ.
Về phần Tĩnh tần, nữ nhân có tâm tư cao nhất, sau khi Hoàng hậu ngã, hiện giờ đang an phận sống ở vị trí tần.
Tận tâm tận lực nuôi dưỡng Nhị công chúa.
Có thể nói cả hậu cung rốt cuộc bình tĩnh lại.
"Chủ tử, còn có một việc." Hạnh Nhi thấy chủ tử ngây ngẩn, không nhịn được lên giọng.
"Còn có chuyện gì?" Liễu Vi Dung lấy lại tinh thần, vội hỏi.
"Chính là chuyện Nhị hoàng tử, hình như Hoàng thượng đem Nhị hoàng tử tạm thời giao cho chủ tử nuôi dưỡng." Hạnh Nhi bĩu môi nói.
Chủ tử cũng đã phải nuôi dưỡng Long Phượng Thai, nào có rảnh rỗi nuôi dưỡng Nhị hoàng tử yếu đuối như vậy.
"À?"
Liễu Vi Dung kinh ngạc mở to hai mắt, Hoàng thượng thế nhưng đem Nhị hoàng tử tạm thời giao cho nàng nuôi dưỡng, chẳng lẽ muốn để cho nàng cho Nhị hoàng tử dùng nước Linh tuyền điều dưỡng thân thể?
Nàng có chút tâm phiền ý loạn, nếu như dùng nước linh tuyền điều dưỡng tốt thân thể Nhị hoàng tử rồi, khó tránh khỏi về sau hắn sinh ra tâm tư khác.
Dù sao mẹ đẻ bị giáng chức, đày vào lãnh cung, có một phần nguyên nhân bởi vì nàng.
Nhưng không điều dưỡng tốt, còn nói không qua, Nhị hoàng tử nói thế nào cũng chỉ là một đứa bé hai tuổi, đứa trẻ không kịp gây họa, thế nhưng đây là ở hoàng gia.
Không phải một gia đình bình thường.
Nàng hiện tại mờ mịt, cũng không biết ý tứ của Mộ Dung Triệt là gì?
Tạm thời nuôi dưỡng, chính là để cho nàng điều dưỡng tốt thân thể Nhị hoàng tử, sau đó giao cho phi tần khác dưỡng dục sao?. truyen bac chien
Nhưng không dám đảm bảo sau khi hắn lớn lên sẽ không đối địch cùng Đoàn Đoàn.
Nàng không phải thánh mẫu, không duyên cớ tạo ra nguy hiểm cho con trai mình.
"Chủ tử, nếu như người không muốn nuôi dưỡng Nhị hoàng tử, có thể nói một chút cùng Hoàng thượng." Hạnh Nhi nghĩ dù sao chủ tử cũng là phi tử Hoàng thượng sủng ái nhất, nói một chút có thể được.
Liễu Vi Dung cười khổ, nàng từng nói qua tâm tư của Phương Chỉ Doanh cùng Mộ Dung Triệt, ban đầu Mộ Dung Triệt không chút do dự mà cự tuyệt, hiện giờ biết được nàng có nước linh tuyền, thì không thể nào cự tuyệt được đâu.
Chờ Hoàng đế hạ triều về đây, hỏi hắn một chút là có ý gì.
Nàng cũng không muốn bồi dưỡng một đối thủ cho Đoàn Đoàn.
"Chờ Hoàng thượng hạ triều, ta đi hỏi một chút."
Liễu Vi Dung cũng không nghĩ nhiều, Hạnh Nhi thấy chủ tử đã nói như vậy, cũng bình tĩnh lại.
"Chủ tử, ngài nói lúc này Nhu Phúc cung của chúng ta bị thiêu hủy, Hoàng thượng có thể xây dựng lại hay không? Hay là cho chủ tử một tòa cung điện khác?"
"Xem ý tứ của Hoàng thượng thôi." Liễu Vi Dung có chút tiếc hận các loại cây ăn quả trong sân Nhu Phúc Cung, nhưng mà hiện tại Mộ Dung Triệt đã biết không gian tồn tại, buổi tối nàng có thể vào không gian bất cứ lúc nào.
Chính là không biết Hoàng thượng hứa hẹn làm nhà gỗ lúc nào thì làm xong, nàng cũng muốn có gian phòng lớn trong không gian, tránh cho mỗi lần đều ngồi ở trên thảm.
Đoàn Đoàn đi phòng học tập, đi xem Long Phượng Thai, bà vú cũng rất cẩn thận, làm hết phận sự, Liễu Vi Dung an tâm, an tâm chờ Mộ Dung Triệt trở lại.
Gần buổi trưa, Mộ Dung Triệt hạ triều trở lại, sau lưng Tiểu Lý Tử còn ôm Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử thật sự quá nhỏ gầy rồi, hơn hai tháng sắp ba tháng mà Long Phượng Thai so với hắn cũng khỏe mạnh hơn.
Liễu Vi Dung thấy Hoàng đế tới, vội cúi người thỉnh an.
Hoàng đế ôm Nhị hoàng tử tới, bảo Tiểu Lý Tử đi ra bên ngoài coi chừng.
"Đức phi, nước." Mộ Dung Triệt thấy trên mặt Nhị hoàng tử càng thêm xanh tím, vội nói.
Liễu Vi Dung cũng chú ý tới sắc mặt của Nhị hoàng tử, kinh hãi, cầm một chén sứ nhỏ từ trên cái bàn tử đàn tròn bên cạnh, ý niệm vừa động, từ trong không gian đã lấy ra nước Linh tuyền đổ vào cái chén.
"Hoàng thượng, thân thể Nhị hoàng tử quá yếu, không thể trực tiếp uống..., nô tì múc chút nước sông trước."
Nước sông cũng là có linh khí, Mộ Dung Triệt cũng biết.
Vì vậy hắn gật đầu.
Liễu Vi Dung cẩn thận giúp Nhị hoàng tử uống nước sông dính linh khí, thấy bầm tím trên mặt Nhị hoàng tử từ từ biến mất, thở phào nhẹ nhõm.
"Hoàng thượng, có thể."
"Ừ! May nhờ có nàng!" Hoàng đế đem Nhị hoàng tử đặt trên giường thấp, nghe hô hấp của hắn dần dần vững vàng lại, mặc dù vẫn không có tỉnh lại, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Ánh mắt nhìn về phía Liễu Vi Dung mang theo một tia nhu sắc.
"Hoàng thượng, ngài tính giao Nhị hoàng tử cho ai nuôi dưỡng?"
"Trước để nơi này của nàng điều dưỡng một chút thôi." Mộ Dung Triệt kéo nàng qua, nhỏ giọng nói: "Dù nói thế nào, hắn cũng là hoàng tử của trẫm, chờ thân thể của hắn điều dưỡng tốt, trẫm đem hắn cho Hoài Dương vương làm con thừa tự."
Hắn cũng không muốn đến lúc đó An nhi trưởng thành đối địch cùng Diệu nhi, cộng thêm cơ thể Hoài Dương vương cực kỳ yếu, thái y nói đời này hắn sợ là khó có con cháu, đem An nhi cho hắn làm con thừa tự, cũng coi là lưu lại cho hắn một người thừa kế.
Cho làm con thừa tự?
Thì ra là Hoàng đế có chủ ý này, Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, nàng cũng sẽ không từ chối.
"Hoài Dương vương?" Nàng có chút ngạc nhiên về vị Hoài Dương vương này.
"Đúng vậy, vị hoàng đệ này của trẫm thân thể suy yếu, khó có con cháu, đem An nhi cho hắn làm con thừa tự cũng không tồi." Mộ Dung Triệt ôm chặt nàng, nói thật nhỏ.
"Nàng yên tâm, trẫm sẽ không để cho An nhi uy hiếp được mẹ con các nàng." Hắn thận trọng cam kết, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sao có thể không biết khó xử của nàng.
"Đa tạ Hoàng thượng." Liễu Vi Dung cảm động vùi ở trong ngực hắn.
Thì ra là hắn đã sắp xếp xong xuôi, thua thiệt trước nàng vẫn còn rối rắm.
"Vậy Hoàng thượng muốn giúp Hoài Dương vương điều trị thân thể không?"
Lúc này mới lên tiếng, bên ngoài, giọng nói của Tiểu Lý Tử ở tại cửa ra vào vang lên.
"Hoàng thượng, người từ Từ An Cung tới nói Thái hậu nương nương đã tỉnh."