Trở về phòng sau, Hoàng Ngữ Linh nhìn Lạc Thiên có chút hứng thú nhìn hắn nói: “Ngươi là bao nhiêu tuổi?” Nàng tuy rằng rất mạnh, mạnh tới nỗi không hợp lẽ thường nhưng vẫn không thể nhìn xuyên thể chất mà đoán được hắn ở tầm tuổi nào, chính vì có chút tò mò nên mới hỏi.
Dù sao hôm nay Lạc Thiên một quyền kia nên không phải là Thánh Tôn có thể chống đỡ đi, nếu hắn thật cùng thế hệ cùng đám người kia vậy ở Thập Thiên trong hẳn không ai là đối thủ của hắn đi.
“Ta sinh ra trước ngươi.” Lạc Thiên cười nhạt nhìn nàng rồi chậm rãi nói.
“Xì, tin ngươi mới là lạ.” Hoàng Ngữ Linh nghe hắn nói không khỏi bật cười nói, nàng nhưng là sinh ra ở cái thời đại đầu tiên của kỷ nguyên này, tuổi thọ đã không cách nào đếm, nói nàng là lão yêu bà cũng không quá đáng, như vậy Lạc Thiên làm sao có thể hơn nàng được.
Thấy nàng không tin Lạc Thiên cũng không giải thích tiếp tục uống trà, mà hắn lời nói này là sự thật, dù sao hắn sinh ra ở kỷ nguyên trước, sau đó bị phong ấn tới gần đây mới thoát ra, nếu tính theo tuổi thật vậy hắn đã tồn tại từ kỷ nguyên trước tới giờ, cho nên hắn nói vậy cũng không phải là không có đạo lý.
“Được rồi, ngươi nghĩ thế nào nếu ta làm nữ nhân của ngươi đây?” Hoàng Ngữ Linh thấy hắn không nói thì trầm mặc một lát rồi nói một câu khiến Lạc Thiên suýt phun một ngụm.
Lạnh nhạt nhìn nàng thật sâu, mà đối diện Hoàng Ngữ Linh vẫn là như vậy tùy ý hắn nhìn, hào không ngại chút nào, chỉ là đôi má của nàng vẫn nổi lên một tia đỏ ửng rất khó nhận biết, hiển nhiên nói ra lời này cũng không phải là tùy ý như nàng thể hiện.
“Ta đã có nữ nhân.” Lạnh nhạt lời nói mang theo hờ hững ý tứ, hắn đã có một cái Hoặc Thiên đã đủ rồi, hơn nữa hắn cũng không muốn tu đạo trên con đường có thêm cái gì ràng buộc.
Kỳ thực nếu năm đó lúc hắn tâm tính còn non nớt thời điểm nàng tới sớm một chút, vậy nói không chừng hắn sẽ bị nàng mê hoặc, chẳng qua đáng tiếc, từ lúc Tần Nguyệt tự sát lúc lòng hắn đã đau thấu, chính vì vậy hắn bây giờ không muốn yêu thêm một nữ nhân nào nữa, quản chi nàng là Hoàng Chủ cũng vậy.
“Đáng tiếc, nhưng không sao, ta tự có kiên trì.” Hoàng Ngữ Linh nghe hắn nói cũng không thất vọng hay phẫn nộ mà vẫn tùy ý nói, đối với nàng mà nói nam nhân mình thích đã có một nữ nhân khác, như vậy chiếm được hắn mới là khiêu chiến.
Nhìn nàng phản ứng Lạc Thiên không khỏi lạnh nhạt lắc đầu, hắn có thể nhận ra Hoàng Ngữ Linh chẳng qua là tùy hứng thì nói mà không phải là lời nói thật, cho nên hắn cũng không muốn quá giây dưa vấn đề này.
“Được rồi, ít năm nữa ta phải đi Thần Ma không gian, ngươi muốn cùng vào hay là ở lại.” Không muốn nói tới đề tài này nữa, Lạc Thiên nhìn nàng rồi nhàn nhạt nói.
“Tất nhiên là vào cùng, dù sao ta lần này tuy rằng chỉ vô tình tới đây nhưng vẫn là có ý đấy.” Hoàng Ngữ Linh nhàn nhạt cười nói, tuy rằng bình thường nàng có du lịch khắp Thập Thiên nhưng lần này nàng vẫn là có một chút mục đích nên mới tới đây.
“Thần Ma không gian trong đích thật là có món đồ kinh khủng, nó đáng giá để ngươi tới dù biết bước vào Thần Ma vũ trụ sẽ bị áp chế nhưng vẫn phải đi vào.” Lạc Thiên nghe nàng nói cũng gật đầu chầm chậm nói.
“Ồ, ngươi biết món đồ kia sao?.” Hoàng Ngữ Linh nghe hắn nói không khỏi ngẩn rồi chợt cười hỏi.
“Chân Ngã Chi Nguyên, được mệnh danh là khởi nguyên của thiên địa sức mạnh.” Lạc Thiên cũng không dấu diếm nói, trước đó hắn cũng đã đọc qua liên tức về vật này trong cổ thư cho nên không xa lạ gì với nó.
Chân Ngã Chi Nguyên là một vật tồn tại từ trước cả Thái Sơ Kỷ Nguyên, người đời từng có một cái thuyết pháp nói vật này là khởi nguyên của tất cả các loại sức mạnh, mà đối với cái này thuyết pháp Lạc Thiên cười khẽ không cho ý kiến, bởi vì theo hắn nghĩ trên đời làm gì có thứ khởi nguyên của sức mạnh như vậy tồn tại chứ, mà thứ này mặc dù kinh khủng nhưng đối với hắn cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Bởi vì nó công dụng vốn chỉ có một loại, đó là khiến người tăng lên công kích của bản thân tăng lên một con số không tưởng tượng được, có thể nó nó tăng phúc cho tới khi chính ngươi không chịu được sức mạnh đó mới dừng lại, như vậy có thể thấy được nó mạnh biến thái như thế nào.
Nhưng mà đối với cái đặc tính này thì Lạc Thiên đã có nên không quá quan tâm, dù sao trên đời này có thứ gì tăng phúc chiến lực, tốc độ, phòng ngự bằng thể chất của hắn đây, không có, quản chi là Chân Ngã Chi Nguyên cũng không sánh bằng được, chính vì vậy đối với vật này hắn cũng không quá quan tâm.
“A, ngươi biết thứ đó vậy tại sao còn nói, không sợ ta cướp đi sao.” Hoàng Ngữ Linh nghe hắn trả lời thì có chút bất ngờ hỏi tiếp, phải biết thứ kia mặc dù đối với Lạc Thiên không quá lớn tác dụng nhưng đối với bất kỳ người nào khác đều sẽ có công dụng cực kỳ trọng đại đấy.
“Chúng ta làm một cái giao dịch như thế nào.” Lạc Thiên không để ý nàng hỏi mà nhìn Hoàng Ngữ Linh một cái rồi cười khẽ nói.
“Ồ, thế nào giao dịch.” Hoàng Ngữ Linh ngữ khí đầy hứng thú nhìn hắn tùy ý cười hỏi.
“Ta giúp ngươi lấy Chân Ngã Chi Nguyên, mà ngươi giúp ta lấy vật, như thế nào.” Lạc Thiên nhàn nhạt cười khẽ nhìn nàng nói.
“Nha, là vật gì, ta có thể biết sao.” Hoàng Ngữ Linh không trả lời ngay mà tò mò hỏi, nàng trước giờ chưa từng nghe tới vật xen kẽ của Chân Ngã Chi Nguyên, bây giờ lại bị người nhắc tới thì làm sao không tò mò cho được.
“Sau này ngươi sẽ biết.” Lạc Thiên không nói mà cười hỏi: “Thế nào, đồng ý hay không đồng ý, chỉ cần một lời mà thôi.”
“Thành giao.” Hoàng Ngữ Linh cũng không chần chờ đồng ý, nàng cũng rất muốn biết hắn muốn món đồ rốt cuộc là cái gì.
“Rất tốt.” Lạc Thiên cười khẽ rồi hắn đi lại trên dường ngồi xếp bằng tu luyện không để ý tới nàng nữa.
“Thú vị tiểu tử.” Hoàng Ngữ Linh nhìn Lạc Thiên thật sâu, nếu nói Lạc Thiên muốn gây nên chú ý của nàng cho hắn vậy thì hắn đã thành công rồi đấy, nàng cảm thấy mình càng ngày càng bị nam tử trước mắt này mê hoặc.
…..
Thời gian là thứ không vì bất cứ ai, bất cứ thứ gì mà dừng lại, chúng vốn là như vậy băng băng qua đi, vô tình mà hờ hững không nhìn dòng đời chậm rãi trôi qua...
Chỉ mới đó đã tới ngày Thần Ma Không Gian mở ra, Lạc Thiên đang ngồi xếp bằng một lần nữa mở mắt ra, mấy trăm năm trôi qua, hắn cảnh giới bây giờ đã là Thiên Tôn đỉnh phong, chỉ cần một cái thời cơ thích hợp nữa là trùng kích Thần Hỏa, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn chỉ cần một vật nữa thôi là có thể bắt đầu đột phá.
Khẽ đứng dậy khởi động thân thể đã lâu không động đậy một cái, từng tiếng rắc rắc vang lên theo hắn hoạt động, nhìn xung quanh một lần rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Đập vào mắt hắn quả nhiên vẫn là ngồi ở đấy đang vuốt ve tiểu bạch bộ lông trắng Hoàng Ngữ Linh, mấy trăm năm trôi qua hai người xem như cũng đã quen thuộc, mặc dù không nói là sinh tử chi giao nhưng cũng xem như là bằng hữu đi, dù sao hai người đều có rất nhiều quan điểm tương đồng.
“Đã tới giờ rồi sao.” Nhìn thấy Lạc Thiên đi ra lúc Hoàng Ngữ Linh cười khẽ hỏi.
“Đúng vậy, thời gian không đợi người, đám người kia hẳn cũng sắp mở ra Thần Ma Không Gian đi.” Hoàng Ngữ Linh cười cợt trả lời.
“Đi thôi, Tà Vân Cung lão già kia đang chờ chúng ta đấy.” Lạc Thiên ánh mắt thâm thúy như xuyên thủng hư không nhìn về một phương hướng chậm rãi nói.
Cả hai một lần nữa đi tới quảng trường, tại đây hôm nay chỉ tụ tập gần bốn trăm người đệ tử mà không phải như lần trước có tới mấy vạn, tại trên đài cao giờ khắc này cũng tụ tập rất nhiều trưởng lão, mà trong đó lấy làm trung tâm đám người là một cái lão giả tuổi chừng sáu mươi, hắn thần thái ở giữa nói không hết tà khí, này lão giả bề ngoài nhìn đến rất là bình thường, nhưng không hiểu sao khi nhìn kỹ lại khiến người cảm giác hắn cực kỳ tà ác, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngươi một miếng thịt vậy, cực kỳ mâu thuẫn.
Hắn chính là người sáng lập Tà Vân Cung Tà Thiên Chân Quân và cũng là một trong những vị mười cái Thần Ngân Chân Quân năm đó vây công Ma Thần Điện, lai lịch của hắn là cực kỳ thần bí, không ai biết hắn xuất thân từ đâu, có thể nói đương kim thiên hạ hiện giờ hầu như tất cả những người biết lai lịch của hắn đều đã chết cũng không quá đáng chút nào.
Mà khi Lạc Thiên cùng Hoàng Ngữ Linh đi tới lúc tất cả mọi người ánh mắt hầu như tụ tập tới trên người hai người, chỉ là nhìn một cái thôi tất cả hầu như cùng một lúc cúi đầu, cái kia một quyền trấn áp vạn thế cho tới bây giờ vẫn là tràn ngập trong đầu bọn họ, chính vì thế tất cả mọi người đối mặt với hắn hầu như không dám nói cái gì.
Tà Thiên Chân Quân ánh mắt tà ý nhìn về Lạc Thiên một cái, mà Lạc Thiên bên kia ánh mắt cũng như xuyên qua khăn che mắt nhìn hắn một cái, cả hai đều không nói gì rồi dời đi ánh mắt, nhưng là chỉ một ánh mắt thôi đã trao đổi rất nhiều thứ.
Tà Thiên ánh mắt dời sang một bên Hoàng Ngữ Linh một cái, mà khi gặp chân thân của nàng lúc cũng giật nảy cả mình, hiển nhiên là hắn biết tới nữ nhân này lai lịch, chỉ là hắn có chút không hiểu tại sao hai người này lại hỗn cùng một chỗ đây, nhưng dù nghi vấn nhưng hắn vẫn không có hỏi, dù sao hắn nhưng không dám đi bới móc chuyện của hai người này.