Hà Nhiên ra ngoài đi ăn cùng bạn mình, lúc buồn thì cô chỉ nhớ đến những món ngon. Nhưng không hiểu sao món thịt xiên nướng yêu thích của cô khi vào miệng lại trở nên thật nhạt nhẽo. Cô ăn hai miếng đã ngán, vẻ mặt
ỉu xìu thiếu sức sống buông đũa xuống.
Tiếng cười nói giòn giã
của những nguời xung quanh truyền tới càng làm cô nặng lòng hơn, cô
chống hai tay lên cằm, buồn bực hỏi Thất Thất:
“Đường tình duyên của tớ lận đận quá, có phải do tớ làm gì nên tội không?”
Bạn trai đầu tiên cũng là người khác giới thiệu cho cô, quen được ba tháng
liền chia tay vì lý do hết sức nhảm nhí! Bây giờ tìm được anh chàng hợp ý thì…
Thất Thất là người từng trải, đưa tay vỗ vỗ vai cô:
“Thôi đừng buồn, đời còn dài và trai còn nhiều, kiểu gì cũng sẽ tìm thấy tình yêu đích thực thôi.”
Những lời an ủi này chẳng có tác dụng gì mấy, trong đầu Hà Nhiên chỉ toàn là
hình ảnh của Nam Cung Lân cùng mỹ nữ chân dài ở cạnh nhau. Cô tủi thân,
hai mắt long lanh ánh nước, mếu máo nói:
“Tớ không muốn yêu đương nữa đâu!”
Chuyện tình cảm chi phối cuộc sống của cô nhiều quá, một chút vấn đề nho nhỏ
cũng khiến cô mất tập trung, đầu óc bay bay ở phương nào.
Hà
Nhiên tửu lượng rất kém, vì vậy không dám uống rượu mà chỉ ăn uống rồi
đến quán karaoke cùng Thất Thất, chơi đủ thì về nhà. Lúc cô đi ngang qua cổng, anh chàng bảo vệ đang trực ở đó đột nhiên vẫy cô:
“Cô Hà, có bưu phẩm cho cô!”
“Vâng? Là của ai gửi vậy ạ?”
Người kia lắc đầu rồi chỉ vào cái hộp cực to bên cạnh cổng, nói:
“Người ta ẩn danh, tôi cũng không rõ nữa.”
Hà Nhiên cảm thấy sờ sợ, nhờ anh ta mở ra giúp, chính mình thì đứng bên cạnh quan sát.
Anh bảo vệ dùng dao rọc giấy cẩn thận mở cái thùng cao hơn một mét rưỡi ra, thứ đầu tiên Hà Nhiên nhìn thấy là cái gì đó màu nâu. Kế tiếp, đập vào
mắt cô là con gấu bông to gần bằng mình. Thấy anh bảo vệ ôm con gấu bông kia ra, cô khó hiểu:
“Có phải gửi nhầm không ạ?”
“Không đâu, ở đây ghi là Hà Nhiên phòng 201 chung cư Hoa Lạc mà!” Anh bảo vệ cẩn thận đưa gấu bông cho cô.
Hà Nhiên lúc này mù mờ tiến lên dang tay ôm lấy nó, cẩn thận giữ nó khỏi mặt đất. Cô đột nhiên nghĩ đến một người…
Chẳng lẽ là Lăng Bách muốn quay lại với cô nên mới dùng chiêu trò sến súa như vậy? Nhưng đã lâu rồi không thấy anh ta xuất hiện trước mặt cô mà?
Mang theo một đống câu hỏi, Hà Nhiên ôm gấu bông đi về vào trong. Dọc đường
có vài người đưa mắt nhìn về phía cô đầy hâm hộ, tay cô bất giác sờ thử, chất liệu của con gấu bông vừa mềm vừa mịn, giá tiền chắc chắn không
thấp.
Hà Nhiên ôm con gấu kia về, ném nó ở một góc phòng rồi thở ra một hơi, nói:
“Lẽ ra nên để anh bảo vệ vác nó lên giúp mình.”
Cô cởi giày ra, treo túi xách lên giá, sau đó rửa tay rửa mặt sạch sẽ và
đi đến chỗ con gấu quan sát nó. Không thể là Lăng Bách được, chắc chắn
là Nam Cung Lân rồi.
Giữa ngực của con gấu thêu hình trái tim đỏ
rực, hai gò má hồng hồng, cũng đáng yêu lắm, so với người nào đó không
thành thật thì đáng yêu hơn gấp nhiều lần.
Hà Nhiên mở nước nóng
lên, tắm sơ qua một lần nữa rồi mới kéo con gấu bông đặt dưới chân
giường và bắt đầu xem tin nhắn hôm nay. Có hơn mười tin của Nam Cung
Lân, anh gửi vào lúc cô rời khỏi nhà chưa lâu, hỏi cô có thích gấu bông
không.
Hà Nhiên nhìn chú gấu nâu đang ngồi ở trong góc, nó cũng
đang hướng mặt về phía cô, dường như muốn thay chủ nhân nói lời xin lỗi. Trong lòng chững lại, cô bĩu môi:
“Có kinh nghiệm dỗ dành bạn gái ghê!”
Trong đầu đã mặc định Nam Cung Lân từng qua lại với người khác nên bây giờ hễ nhìn cái gì cô cũng nghĩ lung tung được. Cô biết bản thân cần phải rõ
ràng dứt khoát, nói với anh để giải quyết triệt để mọi chuyện, nhưng bây giờ còn đang bực mình, không muốn nói.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Hà Nhiên tắt điện thoại đi, cầm lấy cái gối trên giường rồi đi về phía con gấu, dùng sức đánh một cái thật mạnh vào nó:
“Dối trá!”
Cách âm ở nơi này không phải rất tốt, Nam Cung Lân đang ngồi ngay phòng bên
cạnh sau khi nghe thấy giọng của Hà Nhiên nói gì đó thì buông máy tính
ra. Anh lại gần và áp tai lên tường, tò mò không biết cô đang hét cái
gì.
Hà Nhiên còn chưa hạ hỏa, tay vung lên đánh thêm mấy cái, miệng thì hung hăng mắng:
“Đồ dối trá! Đánh chết anh! Dám lừa gạt tôi!”
Âm thanh truyền qua tới phòng 202 thì câu được câu mất, Nam Cung Lân quả
thật rất khổ tâm. Bài luận của anh xem như xong rồi, ngày mai chắc chắn
không nộp kịp, nhưng mà mặc kệ vậy, điểm thấp một chút cũng chịu, anh
chỉ muốn xử lý việc Hà Nhiên giận anh.
Nam Cung Lân mất một đêm suy nghĩ về bản thân, Hà Nhiên mất một đêm tức tối khó ngủ.