Đúng vậy, Khương Nhập Vi không muốn ở cùng gia đình mới của ba, cũng không muốn ở với mẹ cô.
"Bà, con ở với bà." Khương Nhập Vi khom lưng ôm người bà gầy yếu.
Khương Nhập Vũ khen: "Được a! Em cũng muốn."
Khương nãi nãi sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới run rẩy kéo hai đứa cháu lại, vui mừng mà lẩm bẩm: "Làm bậy nga, làm bậy nga..."
Khương Nhập Vi trở về phòng đã là chạng vạng tối.
Ba cô đã sớm chuyển đi, mẹ hẳn là đang đánh bài. Đúng vậy, từ sau khi chuyển đến nội thành, mẹ cô liền mê đánh bài, chơi không nhiều nhưng rất say mê. Sau khi ba lầm lỡ, mẹ cô liền bắt đầu sa ngã, đóng cửa hàng cả ngày đến khuya không ở nhà, đánh bài đến tối tăm trời đất.
Cạnh đồng hồ báo thức dán thời khóa biểu, Khương Nhập Vi nhìn đến thấy có tiết tự học buổi tối, xoay người chạy đi.
Cô không để ý tiếng kêu của già trẻ trong nhà, trong lòng chỉ nghĩ, Đường Xuân Sinh!
Dẫu thời gian có đứt đoạn, Đường Xuân Sinh đã xuất hiện hai lần, cô cảm thấy nhất định còn có lần thứ ba.
Một đường nhanh như điện chớp chạy đến trường, cô đã học lớp 12, vẫn là trường đấy nhưng không phải tòa nhà xưa, tuy vậy cũng không có ảnh hưởng đến tốc độ của cô, thậm chí tới cửa hành lang cô cũng không dừng lại, tựa như mỗi ngày trôi qua đều đi trên con đường này tới quen thuộc.
Khương Nhập Vi đẩy mạnh cửa sau vào lớp, kinh động bạn cùng lớp quay đầu lại nhìn xung quanh.
"Khương Nhập Vi, sao sớm thế?"
Khương Nhập Vi kịch liệt thở phì phò, đỡ đầu gối nghỉ ngơi một chút, lúc này mới ngẩng đầu lên, vẫy tay chào bạn bè.
Bây giờ vẫn còn sớm, trong phòng học cũng không có có mấy người, sách chồng chất như núi trên mỗi cái bàn, cô chỉ mơ hồ nhìn thấy vài cái đầu. Khương Nhập Vi bắt đầu từ lối đi gần nhất, chậm rãi đi tới, cô nhìn từng hàng, bạn học bị cô kinh động đều lần lượt ngẩng đầu, mạc minh kỳ diệu nhìn lại.
Kết quả, cũng không thấy Đường Xuân Sinh.
Thờ dài một hơi, Khương Nhập Vi trở lại chỗ mình. Cô sững sờ nhìn sách trên bàn, chồng chất bài thi cùng sách ôn tập, thật lâu sau mới mở ra, chợt nghĩ, nhỡ nàng không đến, sẽ không — đương nhiên nàng vẫn sẽ đến như cũ.
Thành tích cô không được tốt lắm, cũng không phải quá kém, lúc trước tốt nghiệp cấp 2 vốn chuẩn bị ghi danh vào trường chuyên, mẹ mong muốn cô sớm bắt đầu đi làm. Nhưng là lúc đó có lẽ đang trong thời kì phản nghịch, mẹ muốn cô đi làm —— cô càng không muốn đi làm.
Nhưng mà, đầu tháng ba chuyển trường một lần nữa gặp Đường Xuân Sinh, ba năm đã qua, nàng có phải luôn ở trong cuộc sống của mình? Vừa nghĩ tới đây, đầu Khương Nhập Vi bỗng đau, quá hỗn loạn a!
Còn có chính là, nàng bắt mình trong nháy mắt trải qua 3 năm, thật sự chỉ là muốn nhìn mình vẽ tranh sao?
Khương Nhập Vi lấy ra giấy nháp từ trong ngăn kéo, lại lấy bút chì. Cô có chút khẩn trương liếc mắt nhìn bốn phía, xác định cũng không có ai chú ý tới mình, lúc này mới chậm rãi đưa ngòi bút trên giấy.
Lúc trước, cô thật đã vẽ ra một mảnh đất, còn có quả trứng gà, tại sao? Ngòi bút vẫn yên tại một điểm, chậm chạp không động. Có lẽ là do đây là lúc ăn cơm tối mà Khương Nhập Vi bỏ ăn chạy đến trường, lại là chạy như điên, lúc này cô quả thật có chút đói bụng.
Lại nói tiếp, trứng gà thật là chân ái của cô a, làm kiểu gì cũng ngon.
Khương Nhập Vi liếm liếm môi, ngòi bút nhẹ nhàng bắt đầu chuyển động.
Tờ nháp là hóa đơn bỏ đi từ cửa hàng của ba cô, trang giấy có chút thô ráp, mặt trên còn có bản kê khai, nhưng điều đó không chút ảnh hưởng đến Khương Nhập Vi vẽ nên một đường lưu loát. Chỉ thấy một đường đầu đuôi giao nhau, hơi vàng, dần dần lộ ra một bóng mờ nhàn nhạt, như mặt trời đỏ rực mới ló, lộ ra một vẻ thanh xuân thoát khiêu.
Tuy rằng, vật rực rỡ ấy chỉ là một quả trứng gà.
Khương Nhập Vi nhìn quả trứng gà, nín hơi mắt cũng không chớp. Tuy rằng cô nhớ có hai lần làm Mã Lương, nhưng dù sao kia cũng chỉ là trong trí nhớ, sự thật như vậy hiển hiện trước mắt, đây vẫn là lần đầu.
Đây thật là một quả trứng gà a, Khương Nhập Vi hoa mắt nhìn. Vỏ ngoài bóng loáng, không biết bóc ra rồi, lòng đỏ trứng lòng trắng trứng có ở trong. Nếu như là có thật, đem ra đánh bông bỏ vào nồi, trong tiếng dầu chiên giòn, một lớp nhạt màu kết lại nơi đáy nồi, lại thêm một ít nước, đậy vung chờ một lát, món sở trường nhất của cô cũng là món duy nhất cô biết làm, món canh trứng đơn giản mà giàu dinh dưỡng liền hoàn thành.
Mà một quả trứng gà như vậy, không tốn một đồng, cô chỉ cần ngưng thần tĩnh khí, dùng sức tưởng tượng, bút vững như sơn, nhẹ nhàng chậm rãi liền thành.
"Nha, Khương Nhập Vi, nhìn cái gì vậy?"
Đột nhiên có bạn học ghé vào trước bàn cô, cùng cô nhìn chằm chằm vào quả trứng gà.
Khương Nhập Vi tim đập nhanh lỡ một nhịp, nói không nên lời, đột nhiên trong lúc đó không biết nói cái gì.
"Trứng luộc cậu không ăn a, " bạn học nói rồi cầm lấy quả trứng, thấy cô không nói gì, liền vui vẻ đập vào cạnh bàn, "Vừa lúc, tôi chưa ăn no bữa tối."
Khương Nhập Vi muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, chỉ thấy tiếng nứt thanh thúy phát ra từ quả trứng gà, từ bên trong chảy ra chất dịch gần như trong suốt.
Bạn học ngây người, lòng đỏ trứng màu vàng nối tiếp từ kẽ nứt chảy ra, sóng sánh rơi trên chân cậu.
"A, a, a!" Cậu bạn học lớn tiếng kêu ôm lấy chân chạy ra ngoài cửa, còn quay đầu lại chỉ vào Khương Nhập Vi tức giận nói, "Khương Nhập Vi, cậu mang trứng sống tới làm gì!"
Khương Nhập Vi nhìn vết ẩm nơi cạnh bàn, không kềm nổi há hốc miệng.
Thật sự, thật là trứng gà có thể ăn được a. Khương Nhập Vi cúi đầu nhìn tay mình, không biết từ lúc nào bắt đầu hơi hơi run rẩy. Cô lấy tay trái nắm chặt tay phải, muốn tận lực trấn định nó, lại không ngờ tay trái cũng theo đó mà run rẩy. Cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, người âm ỉ đau, giống như có người dùng roi đánh cô.
Đúng rồi, đánh cô chính là mẹ, không tin cô thật có thể vẽ ra trứng gà, cho rằng cô ăn trộm. Mà trên thực tế, cô so với tên trộm lại càng khiến người nghe kinh sợ hơn, có lẽ, là yêu quái đi.
"Khương Nhập Vi, tôi nhờ một chút."
Khương Nhập Vi mờ mịt ngẩng đầu, lại phát hiện đầu vô cùng choáng váng, cô nhìn thấy một cô gái đứng trước mặt, vẻ đang cười khanh khách. Từ góc nhìn của cô, khuôn mặt cô gái là một đường cong gần như hoàn mỹ, thêm sẽ là béo, giảm lại thành gầy. Ngoài ra, khuôn mặt nàng thực sự quá hoàn mĩ, tựa như... người từ trong tranh đi ra.
Khương Nhập Vi buông ra tay trái, gắt gao nắm lấy tay áo cô gái, đang đầu váng mắt hoa thở gấp nói: "Đường, Đường Xuân Sinh..."
Đường Xuân Sinh đứng đó, nụ cười lại càng rạng rỡ, nàng có hai cái lúm đồng tiền tựa hồ trước không có, bây giờ lại có thể nhìn thấy. Thấy Khương Nhập Vi đã nhắm mắt lại chậm rãi ngã vào người mình, nàng liền trả lời: "Phải, tôi là Đường Xuân Sinh."
Khi Khương Nhập Vi tỉnh lại, trong tai ong ong kêu, đầu lại đau muốn nứt, làm cô gần như lăn lộn trên giường.
Đột nhiên một chuỗi tiếng sáo vang lên, thanh thanh xa xôi, chậm rãi xoa dịu màng tai cô như muốn căng phồng nổ tung, kể từ đó, đầu óc cô cũng minh mẫn hơn.
"Cậu tỉnh rồi."
Mở mắt, Khương Nhập Vi nhìn thấy Đường Xuân Sinh ngồi bên người cô, nhìn lại chính mình đang nằm trên giường.
Chịu đựng toàn thân khó chịu, Khương Nhập Vi bò dậy, lập tức trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cây sáo vắt vẻo giữa không trung, đang phiêu động theo nhịp —— mà tiếng sáo vẫn luôn rung động từ đó truyền tới.
Xem ra không chỉ có mình là yêu quái, Khương Nhập Vi cũng như vậy mà nhìn Đường Xuân Sinh, giống như đối xử với một tên yêu quái khác.
Đúng vậy, 3 năm qua đi, Đường Xuân Sinh cũng có chút thay đổi, nàng không gầy giống như lần trước, đã trưởng thành tựa như trái chín căng mọng, tràn đầy sức sống hơn so với trước —— trước đây quá lắm cũng chỉ là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hiện giờ lại bắt đầu lộ ra là một đại mỹ nhân.
Giờ đã là tháng sáu, trời tương đối nóng. Đường Xuân Sinh mặc một cái váy liền áo thật dài, chỉ lộ ra hai cánh tay. Cánh tay của nàng dáng vẻ như ngọc ngẫu, Khương Nhập Vi nhịn không được chăm chú ngắm.
Đường Xuân Sinh thấy ánh mắt cô chỉ dừng trên cánh tay mình, liền nâng tay lên tùy ý chuyển động vài cái: "Đẹp không?"
Khương Nhập Vi vội vã chuyển hướng nhìn, nhìn cây sáo tự thổi lơ lửng trên không trung lại chỉ có thể cúi đầu nhìn giường, cô lúc này mới hỏi: "Tôi làm sao vậy?"
"Cậu ngất xỉu, tôi xin cô nghỉ đưa cậu trở về." Đường Xuân Sinh nhìn cô từ trên xuống dưới, "Cậu đã xảy ra chuyện gì?"
Khương Nhập Vi do dự một chút, mới nói: "Tôi vẽ ra một quả trứng gà."
"A?" Đường Xuân Sinh tức khắc vui vẻ nói, "Thật?" Nàng thấy Khương Nhập Vi gật đầu, lập tức nhảy lên, nhảy nhót khắp phòng, còn tiện tay quơ cây sáo trên không mà xoay vòng, "Cậu ấy đã vẽ ra, vẽ ra..."
Khương Nhập Vi một mặt lo lắng cây sáo thần bị nàng dọa sợ, một mặt lại thấp thỏm nghĩ đến, Đường Xuân Sinh vẫn như trước nhất kinh nhất sạ không thay đổi. Khí chất tựa như đại mỹ nhân kia tức khắc liền trở nên bình dị hơn. Tuy rằng thân váy dài theo nàng xoay gợn sóng phập phồng kia vẫn là vô cùng kiều diễm.
Đường Xuân Sinh phấn khích một hồi lâu, lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng, nàng vội chạy về bên Khương Nhập Vi, vẻ mặt chờ mong mà hỏi: "Trứng gà đâu?"
Khương Nhập Vi mặt khẽ giật, chán nản nói: "Bị người khác tưởng trứng gà luộc làm rơi."
Đường Xuân Sinh ngẩn người, hỏi: "Cậu vì vẽ quả trứng mà ngất xỉu?"
"Ách, có vẻ là như vậy."
Đường Xuân Sinh xoay tròn váy dài ngồi trên giường, không khỏi có chút ủ rũ: "Cậu, cậu quá yếu ớt nha."
Tự thấy mình đủ sức chạy một mạch từ trong nhà đến phòng học không phải là yếu đi, Khương Nhập Vi bất mãn nói: "Tôi yếu chỗ nào đâu."
"Tất cả đều yếu." Đường Xuân Sinh chuyển mắt tới nhìn cô, lo lắng, hứng khởi vừa nãy đều tan biến.
Khương Nhập Vi cảm thấy Đường Xuân Sinh hẳn là người không biết che giấu lòng mình. Lộ rõ thất vọng ra như vậy, làm cô cũng đứng ngồi không yên: "Tôi nói, cậu nhiều lần nhằm vào tôi, phải nói cho tôi hiểu rõ mọi chuyện, cậu, còn có cây sáo, còn có tôi... Đây là thế giới thực sao?"
Đáng tiếc Đường Xuân Sinh giống như không nghe được lời cô, chỉ là đột nhiên nắm chặt cây sáo đứng dậy, vẻ mặt kiên nghị: "Không sai, cậu không phải vẽ không ra, chẳng qua là do xác thịt quá yếu mà thôi." Nói xong liền ánh mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm Khương Nhập Vi.
Khương Nhập Vi bị nàng nhìn chằm chằm, bỗng sợ hãi tựa như ếch sắp bị giải phẫu, mới nuốt nước bọt, trong đầu âm vang không dứt cái từ khiến người khác vô cùng kinh hãi kia.
Xác —— xác thịt?!