Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 12: Màu thanh liên




Đường Xuân Sinh nói chớp mắt, quả nhiên cũng chỉ trong vòng chớp mắt. Khương Nhập Vi vừa chớp mắt đã ở trong một căn phòng. Cô mới phát hiện đây là lần thứ hai đến nhà Đường Xuân Sinh, lần trước chỉ ở ngoài cửa, lúc này là đi vào phòng. Cô cảm thấy không ổn. Đường Xuân Sinh kể lại thần tiên cố sự kia, không có nửa điểm liên quan tới cô, cô thấy mình vẫn nên tránh xa Đường Xuân Sinh ra, càng xa càng tốt.
"Cậu nhìn thấy gì?" Đường Xuân Sinh liều chết túm lấy Khương Nhập Vi, lớn tiếng hỏi cô.
Khương Nhập Vi quay đầu: "Cậu không thấy?"
"Đương nhiên, tôi hiện tại không can thiệp gì được." Đường Xuân Sinh thấy Khương Nhập Vi vừa nói chuyện vừa bước ra bên ngoài, nàng liền ỷ vào sức nặng bản thân ngả về phía sau, lôi kéo người kia, "Khương Nhập Vi, cậu rốt cuộc nhìn thấy gì?"
Khương Nhập Vi cuối cùng xoay người lại. Sắc mặt cô một mảnh trắng bệch, môi có chút run run. Đường Xuân Sinh thấy thế, tay liền buông lỏng, kinh ngạc nói: "Cậu... Làm sao vậy?"
"Cậu bảo cho tôi xem một chút, sao không nói thân thể cũng sẽ có cảm giác?" Khương Nhập Vi ngây ngẩn hỏi.
"Cảm giác gì?" Đường Xuân Sinh kinh ngạc hỏi.
"... Như, " Khương Nhập Vi kéo áo mình, "Như sắp chết." Cô chậm rãi nói, "Đường Xuân Sinh, tôi cảm thấy chúng ta không nên quen biết, sau này cậu coi như không nhận ra tôi đi."
Đường Xuân Sinh sững sờ nhìn Khương Nhập Vi ra khỏi phòng, tiếp theo nghe được tiếng cửa sập lại. Cây sáo bay tới trước mặt nàng, dùng thân sáo nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đường Xuân Sinh. Đường Xuân Sinh hồi lâu sau mới thở dài ra một hơi, nắm cây sáo trong tay: "Làm sao bây giờ?"
Cây sáo không nói gì được, chỉ có thể nhẹ giọng nức nở.
Lần này Khương Nhập Vi đi ra cửa chính nhà Đường Xuân Sinh, không còn một bước vượt qua thời gian cùng không gian. Cô tới lầu dưới mới phát hiện nhà Đường Xuân Sinh có thang máy. Mà cô vừa rồi căn bản là quên tìm thang máy, trực tiếp đi lối thoát hiểm. Lối thoát hiểm rất tối, tuy rằng có đèn cảm ứng, con đường phía trước lại vẫn u ám như cũ. Kỳ thực Khương Nhập Vi như mất hồn, tận khi ra khỏi tòa nhà cô mới phát hiện hai chân mềm nhũn, cũng không biết đi qua bao nhiêu bậc thang.
Trời đã tối hẳn, Khương Nhập Vi cũng không biết bây giờ là mấy giờ. Nhưng Đường Xuân Sinh ở tiểu khu này thật an tĩnh, không có người nào ở trên đường. Cô vô cùng thấp thỏm vừa đi vừa nhìn, tới cửa tiểu khu liền dứt khoát một đường chạy đi, hiện tại hẳn là rất muộn, trên đường người đi đường rất thưa thớt, đèn đường vì thế có chút cô độc.
Khương Nhập Vi về đến nhà, cửa vừa mở ra, một trận quát mắng ập xuống.
Thay dép, rửa tay cầm bát ăn cơm, cơm nóng canh ấm này, Khương Nhập Vi biết này tất cả đều là bà làm. Mẹ cô vẫn luôn quát mắng không dừng miệng, trước khi cô về làm sao có thể lo lắng mà hâm nóng thức ăn.
"Nói đi, " Lâm Mai nổi giận đùng đùng ngồi đối diện con gái, "Sao về muộn như vậy, mười giờ rưỡi rồi."
"Ân, có chuyện chậm trễ ạ." Khương Nhập Vi trả lời mập mờ.
Lâm Mai lông mày dựng ngược: "Chuyện gì?"
Khương Nhập Vi không trả lời, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, cô đói thật sự.
Lâm Mai tức khắc liền đập bàn: "Khương Nhập Vi mẹ nói cho mày, mẹ ly hôn Khương Chí Viễn mày theo hắn thì mẹ cũng vẫn là mẹ mày, lớn gan thật, dám không để mẹ vào mắt. Nói mau, buổi tối rốt cuộc làm gì, gọi thì chủ nhiệm lớp nói mày không khỏe, mày là đi đâu ngủ? Đường Xuân Sinh kia có phải con trai không, mày cũng thật là ghê gớm, còn nhỏ tuổi đã phóng đãng với con trai, về sau khác gì con hồ ly tinh đáng giết nghìn đao kia..."
Đối với Khương Nhập Vi mà nói, trong mắt mẹ cô, mình là một đứa không có sai lầm cũng có thể bới ra sai lầm nhỏ, mà chỉ cần sai liền thành di thiên đại tội, cho nên lý do này cô cũng đã sớm quen thuộc. Cũng có mỗi lúc này cô có chút cảm tạ Đường Xuân Sinh, bị nàng đưa một bước nhảy qua thời gian, lúc đó hẳn vì mẹ mà vô cùng đau khổ, nhưng hiện tại tai nghe đã quen, tâm cũng đã cứng đến trăm đao không đau.
"Mẹ, đừng nói nữa, giờ con đi ngủ, ngày mai còn phải đi học." Khương Nhập Vũ đi tới nắm vai mẹ, vừa dẫn mẹ vào phòng, vừa nháy mắt với Khương Nhập Vi.
"Mẹ còn chưa nói xong, con xem nó hết sức lêu lổng đều là do ba con." Lâm Mai vừa đi vừa mắng tới tận khi bị con trai dẫn vào trong phòng.
Khương Nhập Vi ngồi ăn cơm cũng còn có thể nghe được em an ủi mẹ, đưa mình ra mà đảm bảo. Lại nói tiếp em trai khi còn bé tuy rằng luôn tranh cướp với cô, lớn lên trái lại càng ngày càng thân thiết, mẹ cô mắng chửi cô 10 lần thì 9 lần cậu giải vây, còn lại kia là do cậu không có mặt.
Sau khi cơm nước xong Khương Nhập Vi rửa chén đũa cùng mâm, trở về phòng. Cô vẫn ở cùng bà, bà đã nằm xuống, nhưng mà cô biết bà nhất định chưa ngủ.
Quả nhiên, cô vừa tiến đến, Khương nãi nãi liền ngồi dậy, luôn miệng thở dài, khuôn mặt đầy nếp nhăn càng mờ đục.
"Thực xin lỗi bà, con đánh thức bà rồi." Khương Nhập Vi nhỏ giọng nói, bật đèn bàn mờ sáng. Cô giờ không hề buồn ngủ, chuẩn bị đọc sách.
Khương nãi nãi lau nước mắt: "Lúc này con đừng trách mẹ, con không có về nhà nó cũng rất lo lắng."
"Con biết." Khương Nhập Vi cười cười, "Con không trách mẹ."
Khương nãi nãi lại nói: "Ba con vừa gọi nói là ngày mai đi làm ly hôn thủ tục cùng mẹ con."
"Nga, " Khương Nhập Vi lẳng lặng giở sách, "Nhà sẽ về tay ai ạ?"
"Về mẹ con, " Khương nãi nãi thở dài, "Ba con muốn con chuyển đi sống cùng nó."
"Con sẽ không đi."
Khương nãi nãi nhìn bóng lưng gầy của cháu gái, lòng vô cùng đau đớn. Lâm Mai luôn luôn chỉ yêu con trai, Nhập Vũ theo nó sẽ không sẽ chịu khổ; tiểu Nhập Vi nếu như theo ba, bên kia lại có mẹ kế và đứa bé sơ sinh, thế nào cũng thấy cháu khó mà yên ổn.
"Con còn thật dự định theo bà? Bà chuẩn bị về quê, bác con có cháu trai, nói là muốn bà về chăm."
Khương Nhập Vi giật mình, khép lại sách, tắt đèn bàn bò lên giường ôm chặt bà: "Bà chăm chị em bọn con lớn lên giờ lại đi chăm trẻ con nữa sao?"
"Không đâu, " Khương nãi nãi vỗ vỗ mu bàn tay cháu gái, "Bà già rồi, không chăm được." Bà buông tay cháu gái, xuống giường đi tới cạnh cửa nghe ngóng động tĩnh, sau đó nhẹ nhàng khóa trái cửa, sau đó mở tủ áo, lấy ra chiếc hộp bà vẫn luôn giấu ở tận cùng bên trong.
Kỳ thực Khương Nhập Vi luôn biết là nó ở đó, nhưng cô cũng biết đây là bí mật của bà, cô dù tò mò cũng chưa từng lấy ra đừng nói tới mở ra.
Khi Khương nãi nãi đặt chiếc hộp trên giường, Khương Nhập Vi nhẹ nhàng dùng tay chặn nắp hộp: "Bà, bà muốn làm gì?"
Khương nãi nãi đẩy tay cô ra, mất một hồi lâu mới mở được khóa trên nắp hộp. Hộp này là ông nội Nhập Vi trước khi qua đời tự tay giao cho bà, nói là nếu như con trai đều không hiếu thuận, có cái hộp này, bà cũng sẽ không chết đói. Nhưng mà hiện tại Khương nãi nãi cũng không lo lắng về kế sinh nhai của mình, chỉ là muốn cháu gái sống tốt.
"Cái hộp này, bà giao cho con." Khương nãi nãi thật cẩn thận mà vật chiếc hộp ra, Khương Nhập Vi vừa thấy liền mở to mắt.
Hộp không to bằng nửa quyển sách, Khương Nhập Vi không động vào không biết trọng lượng. Nhưng cô luôn luôn cho rằng bà trân trọng như bảo bối, hẳn là phải lớn. Nhưng là không nghĩ sẽ là một tầng vải. Theo bà mở từng tầng vải xốc lên, Khương Nhập Vi mới mơ hồ cảm thấy vải kia hẳn vô cùng đặc biệt, trắng như lụa --động tác của bà vô cùng cẩn thận, sợ hơi chút dùng lực sẽ xé rách vải.
Vải lụa trắng bọc một tầng lại một tầng, cuối cùng bảo bối kia hiện ra, Khương Nhập Vi vẫn như cũ cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
"Đây là lá vàng, " Khương nãi nãi nói, đặt một chồng lá vàng trên giường, nhẹ nhàng bóc một lá nâng trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt cháu gái, "Con xem xem."
Khương Nhập Vi gần như là nơm nớp lo sợ tiếp nhận lá vàng này, để ở lòng bàn tay thật cẩn thận nâng niu. Lá vàng cô có nghe qua, chính là đập vàng nhiều lần cán mỏng. Lá vàng kia màu sắc phi thường sáng rõ, nhưng lại không phải tuyệt đối bóng loáng phẳng lì, có thể cảm giác được vết đập ở bề mặt.
Đập đến mức này còn không vỡ thành từng mảnh, Khương Nhập Vi chỉ có thể thầm tán thưởng tài nghệ cao siêu. Cô nhẹ nhàng lật lá vàng, sau đó giật mình. Bởi vì trên lớp hoàng kim thuần khiết kia, có vài dấu vết.
Khương Nhập Vi di chuyển xuống giường, hai tay nâng phiến lá vàng dưới đèn bàn chăm chú nhìn. Dấu vết màu lam nhưng lại ánh tím, như thuốc màu cô đã từng thấy. Trong giờ mỹ thuật cô giáo đã từng nói qua, vàng tím tương phản, đặt cạnh nhau đối lập sẽ vô cùng rực rỡ. Nhưng mà lá vàng kia màu vàng thuần khiết sáng rõ, màu tím nhạt giống như là vết tích vô tâm lưu lại, lộ ra nhạt nhòa nên trái lại bị màu vàng át đi không đủ thấy được.
"Bà ơi, màu ở mặt trên đây là sao?"
Khương nãi nãi đưa lá vàng tới dưới ánh sáng đèn bàn, buồn bực nói: "Màu gì chứ, chính là màu vàng a."
Khương Nhập Vi bảo bà để sát vào nhìn, Khương nãi nãi liền đeo kính, nhìn kĩ mới "A" một tiếng: "Trước đây bà chưa từng để ý sao lại có màu kia."
Khương Nhập Vi thoáng thấy thú vị. Ngược lại với lá vàng quý giá kia, cô lại có hứng thú với nét bút màu tím nhạt kia. Cô bày mấy tầng vải lụa trắng trên bàn, rải ra tám lá vàng còn lại. Lá vàng nhìn mỏng như cánh ve, lại đẹp lạ thường. Cẩn thận nhìn kĩ, Khương Nhập Vi quả nhiên đều tìm thấy đường màu tím nhạt đấy, chỉ là trên mỗi lá đều có vài nét bút, tạm thời chưa tìm ra liên hệ.
Khương nãi nãi âu yếm vuốt cháu gái. Cô khi còn bé tóc lớn chậm lại hoe vàng. Cũng không nhớ rõ từ lúc nào cô bắt đầu nuôi tóc dài, tóc đen mà bóng sờ trong tay mượt mà như sa tanh.
Đúng vậy, tiểu Nhập Vi đã mười bảy tuổi, con gái tuổi mười tám sẽ có nhiều thay đổi, cô xinh đẹp tới đình đình ngọc lập (duyên dáng yêu kiều), đúng là chị cả của gia đình. Không biết mình có thể đợi được đến ngày cháu gái mình xuất giá không, hộp kia coi là của hồi môn đi. Khương nãi nãi càng nghĩ càng vui vẻ, nói: "Bà biết con không muốn ở với ba mẹ, nhưng mà thân là con gái, ở một mình thực không an toàn, con phải nghĩ kĩ. Dù sao chúng nó không thể bỏ lại con, con còn chưa thành niên."
Khương Nhập Vi cẩn thận chồng lại từng lá vàng, bọc lại bằng vải lụa, lại để vào hộp, sau đó để vào lòng bà: "Bà ạ, vàng này bà hãy giữ lại, sau nếu có gì thiếu thốn còn có thể dùng tới."
Khương nãi nãi liếc mắt trừng cô: "Nói là cho con thì con lấy đi."
Khương Nhập Vi nhíu mày, nhưng lại chợt nghĩ, bà mà thật về quê, nếu bị phát hiện sẽ khó giữ nổi cái hộp này --lại vì mẹ không thích cô, cho nên rất ít khi vào phòng, bằng không thứ này nếu bị phát hiện trong nhà khẳng định sẽ nổi phong ba. Nghĩ tới đây cô ôm chặt chiếc hộp: "Vậy đi, hộp con giữ cho bà, khi nào bà cần con sẽ trả lại."
Khương nãi nãi không trả lời, chỉ bảo cô trả chiếc hộp về chỗ cũ, chuẩn bị đi ngủ.
Nằm ở trên giường, lòng Khương Nhập Vi vẫn bộn bề. Với cô, một ngày này thực sự là ba năm, trên người hay bên người đều xảy ra nhiều chuyện, mỗi chuyện đều khiến cô khó có thể ngủ được. Ngủ không được, cô đơn giản nghiêng mình nhỏ giọng hỏi: "Bà, lá vàng đó ở đâu ra a."
Khương nãi nãi thì thầm trong bóng đêm: "Bà cũng không rõ, ông con năm đó cũng nói không rõ, dù sao có người nói chiếc hộp này có hơn một nghìn năm lịch sử, khi rơi vào tay Khương gia hẳn là từ triều Thanh. Cho nên con trăm ngàn không được sơ suất, nhất định phải bảo quản cẩn thận."
Khương Nhập Vi từ trên giường bật dậy, cả kinh tới độ muốn thất thanh kêu lên. Trong hộp có tổng cộng chín lá vàng, nhìn qua đều sáng như mới, cô không nghĩ lại có thể có lịch sử lâu đời đến vậy.
Còn có, cô nghĩ tới hai chữ "lịch sử" kia, trong đầu không xua tan được thần thoại cố sự Đường Xuân Sinh đã kể...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.