Rất lâu sau đó, Cao Thế Vinh đều tận lực né tránh Nhu Phúc, không chủ động đến gần nàng, thế nhưng Nhu Phúc vẫn mệnh thị nữ cho mời Phò mã tới, bảo y kể cho nàng những việc chính sự xảy ra gần đây, nét mặt khi nhìn y vẫn trấn định như thường, giống như đã quên sạch chuyện trong mai đường ngày hôm ấy. Dần dà, Cao Thế Vinh cũng có thể nói chuyện với nàng tự nhiên như trước, nhưng cử chỉ với nàng càng thêm cung kính cẩn thận hơn, ngay tới góc áo của nàng cũng không dám chạm vào.
Một ngày nọ, Cao Thế Vinh và mấy người bạn hẹn nhau tụ tập uống trà, giữa chừng chúng nhân ngửi thấy mùi phấn son trên người nữ tử mà một vị Hiệu thư lang dẫn theo, không tránh được trêu chọc y. Thế nhưng vị Hiệu thư lang đó lại không hề né tránh, chỉ không nhanh không chậm lấy một hộp sứ nhỏ trong ống tay áo ra, nói: "Gần đây nghe nói giáo phường có bán 'phấn Lộ Hoa Bách Anh' chế tạo theo phương thức bí truyền của Triệu Phi Yến* xưa kia, chất phấn trắng trẻo mịn màng, trộn lẫn với hương liệu, cỏ thơm quý giá, hễ thoa lên mặt sẽ nhiều ngày không trôi. Ta nhất thời nổi hứng bèn tới mua một hộp đem về cho nàng thoa mặt chơi."
(* Triệu Phi Yến: Sủng phi, sau là Hoàng hậu của Hán Thành Đế, nhan sắc diễm lệ, có tài ca múa song lại góp phần không ít khiến Thành Đế trượt dài trên con đường ăn chơi sa đọa.)
Mọi người đón lấy nhìn xem thì cảm thấy quả thực chất phấn không giống thông thường, đặc biệt là hương thơm phả vào mũi, những loại phấn thông thường không thể nào so sánh được, ngay tới chiếc hộp sứ nhỏ đựng phấn cũng được chế tác vô cùng tinh xảo, trên chiếc hộp bé xíu có vẽ tranh Triệu Phi Yến đang múa điệu "Quy phong tống viễn". Trong tranh Triệu Phi Yến đang đứng trong lòng bàn tay của người múa nam váy áo tung bay, thân hình yểu điệu, tựa như sắp sửa đạp gió bay đi, khiến người xem điều trầm trồ không thôi.
Có người hỏi: "Giá thành thế nào?"
Hiệu thư lang chậm rãi lắc chiếc quạt nan, thong thả đáp: "Đắt ngang vàng."
Chúng nhân ồ lên, đều nói Hiệu thư lang sẵn lòng móc hầu bao mua son phấn đắt đỏ cho phu nhân, có thế thấy tình ý sâu đậm.
Cao Thế Vinh nghe vậy bèn nhớ tới những lời Ngô Tài nhân khuyên y: "Chỉ cần chế tác tinh xảo khéo léo một chút, ví dụ như son phấn, khăn tay, túi thơm đều rất ổn." Bởi thế liền hỏi Hiệu thư lang: "Phấn này bán ở chỗ nào?"
Hiệu thư lang bật cười: "Cao Phò mã ắt hẳn định mua một hộp tặng cho vị trưởng công chúa nhà huynh chăng? Nay Hoàng thượng chỉ còn lại một người em gái, trước nay luôn vô cùng xem trọng, nếu đã để nàng hạ giáng lấy phò mã, phò mã dĩ nhiên sẽ thương yêu trân trọng hết mực, mấy thứ lặt vặt như son phấn này cũng để ý tìm mua cho công chúa, quả là tận tâm."
Người bên cạnh cũng vui vẻ góp lời: "Không sai, không sai! Ngày hôm ấy phò mã công khai cầu hôn sau trận kích cúc, sớm đã thành giai thoại lưu truyền trong triều, hiện giờ cầu được ước thấy, đương nhiên sẽ cùng công chúa phu thê ân ái, tình ý sâu nặng!"
Sau đó chủ đề đểu chuyển sang nói về Cao Thế Vinh và Nhu Phúc, nghe tới mức Cao Thế Vinh mặt đỏ tai hồng, cũng ngại không dám hỏi thêm gì nữa. Thế nhưng vẫn canh cánh mãi về hộp phấn Lộ Hoa Bách Anh giá đắt như vàng kia, sau khi từ biệt bạn bè liên lập tức phi ngựa trong thành, ghé vào từng cửa hàng một hỏi, cho tới khi trời đã tối đen mới tìm được hàng có bán. Y mừng rỡ khôn cùng, lập tức rút vàng ra mua, đồng thời cũng mua thêm một hộp chì vẽ mày Tây Vực "Hồi Hồi Thanh" giá cả cũng không kém gì phấn theo lời giới thiệu của lái buôn.
Vui sướng tràn trề quay về nhà, vừa bước vào cửa đã chạy đi tìm Nhu Phúc. Nhu Phúc vẫn chưa đi ngủ, đang ngồi trong phòng tán gẫu với thị nữ, thấy y thở hồng hộc chạy vào nàng liền kinh ngạc vô cùng, bởi đã rất lâu rồi y không tiến vào phòng của nàng lúc buổi đêm, hơn nữa còn hấp tấp như thế này.
Y lấy ra đồ trang điểm đã mua đưa cho nàng, lần lượt giải thích tên gọi của từng món, chỉ nói nghe nói những món đồ này chất lượng thượng đẳng, bởi thế mua tặng công chúa, thế nhưng không kể cặn kẽ về quá trình đi tìm mua.
Nhu Phúc liếc nhìn những món mỹ phẩm đã được Hỉ Nhi đón lấy bày lên bàn, sau đó khẽ hít một hơi mùi Hương Thảo nhẹ nhàng bốc lên rồi mới nhàn nhạt nói: "Nóng lòng như lửa đốt chạy tới chỉ vì muốn nói với ta ngươi đã mua được những thứ này?"
Giống như bị nước lạnh hắt vào mặt, Cao Thế Vinh câm lặng không nói.
"Cách chế tạo loại phấn Lộ Hoa Bách Anh kia từ xa xưa chưa từng thấy có ghi chép truyền lại, nay con lái lại trộn bừa mấy loại hương liệu vào với nhau rồi nói là vật do Triệu Phi Yến dùng, ngươi cũng tin được?" Nhu Phúc dùng hai ngón tay lấy một chút phấn ra, ngửi ngửi rồi cau mày phủi đi: "Mùi xạ hương thật gắt mũi. Hẳn là người điều hương nghe nói Triệu Phi Yến thích dùng xạ hương nên đã cho thật nhiều vào, thế nhưng không hề hay biết Triệu Phi Yến do ngửi xạ hương nhiều năm nên cuối cùng đã dẫn tới bị vô sinh. Loại đồ vật này sao có thể dùng?"
Nhìn Cao Thế Vinh lặng lẽ không nói gì đứng bên, Nhu Phúc lại thong thả nói: "Trước nay ta không dùng son phấn gì quá mức đậm mùi, không tốt cho da mặt. Phấn ngày thường dùng cũng đều là cửu ca mệnh cung nhân già trong hoàng cung Biện Kinh khi xưa điều chế cho ta, cách chọn lựa nguyên liệu và chế tạo đều không giống các cửa hàng thông thường. Gạo trắng mới thu hoạch được trộn với một lượng nhất định gạo tím, sau khi loại bỏ tạp chất phải nghiền mịn bằng các loại máy kích cỡ khác nhau, xay xong lại cho qua sàng, rồi xay tiếp một lần nữa, cứ như vậy năm sáu lần, sau khi đã mịn nhuyễn thành bột mới trộn hai loại vào với nhau, hàm lượng cụ thể là bao nhiêu thì phải căn cứ vào tình trạng da lúc ấy của ta, một chút sai sót cũng không được phép xảy ra. Lượng bột chì cực ít, chỉ cho vào để bột gạo không bị vón cục, không dính vào nhau, có thể bám kết lên khuôn mặt, phải cẩn thận không để độc chì làm hại tới làn da. Còn về hương liệu thì hầu như không được thêm vào. Sắc phấn chế tạo ra vàng nhẹ, rất mịn màng, trước nay ta vẫn quen dùng, nếu đổi sang loại phấn khác ắt hẳn sẽ có cảm giác không quen."
Dứt lời lại cầm son hoa Ma Di lên, nói tiếp: "Theo 'Phù Nam Truyện' ghi chép lại, hoa Ma Di sinh trưởng ở quốc gia cổ Đốn Tốn gần biển Đông, được dùng để chế tạo son phấn, có mùi thơm và màu sắc nhã nhặn. Thế nhưng trong nước sớm đã không còn nghe nói tới loài hoa này, hẳn là đã sớm tuyệt chủng. Loại son này mùi hương màu sắc đều dung tục, màu tối xỉn, đoán chừng cũng sử dụng loại hoa Hồng Lam và Thạch Lựu chế tạo thành. Ta chỉ dùng son làm từ hoa hồng hoặc lâm vố. Khi hoa hồng nở không chỉ màu sắc mỗi đóa khác nhau mà ngay tới các cánh hoa trên cùng một đóa cũng không giống nhau hoàn toàn, bởi thế cung nhân chế tạo son phải hái hoa từ lúc mới hé nở ngậm sương lúc sáng sớm, tỉ mỉ lọc ra những cánh hoa cùng màu, số còn lại đều phải vứt đi. Sau khi lựa xong cánh hoa lại cho chúng vào cối ngọc sạch chậm rãi nghiền nát, lại lọc nước vàng để lại nước hoa, đợi nước hoa đã tinh khiết hoàn toàn mới lấy lụa mới được sản xuất trong năm ấy ra ép nước hoa thành bánh, hoặc nặn thành sợi dài đường kính ba thốn ngâm vào nước hoa, năm sáu ngày sau lấy ra, phơi ba bốn ngày, sau khi khô rồi liền kiểm tra màu sắc, nếu thấy sắc màu tươi tắn như cánh hoa thì có để đem ra sử dụng. Chế tác tinh xảo như vậy, người ngoài cung ai có thể làm được? Hoa lâm vố chỉ sinh trưởng ở vùng nhiệt đới phía Nam, đắt giá ngang sừng voi, đàn hương, long não. Màu son chế tạo từ nó có sắc tím hồng, chất lượng thượng đẳng, hơn nữa còn thoa lên còn có tác dụng dưỡng da giữ ẩm, bởi thế ta cũng vô cùng yêu thích."
Sắc mặt Cao Thế Vinh lúc đỏ lúc xanh, sau khi nàng nói hết về phấn son, ánh mắt bất giác rơi xuống hộp chì kẻ mày còn lại, hiểu rõ nàng nhất định sẽ tiếp tục chê bai chì này. Quả nhiên, Nhu Phúc lạnh nhạt nhìn "Hồi Hồi Thanh", nói: "Hồi Hồi Thanh có xuất xứ từ hải ngoại, những phụ nữ chốn thôn quê chưa trải sự đời đa phần thấy giá thành của nó đều ngỡ là thứ gì tốt đẹp lắm, kì thực nếu xét về hiệu quả vẽ mày thì so sánh ra còn kém hơn cả chì vỏ ốc. Trước kia nữ tử trong cung Biện Kinh đa số đều dùng chì vỏ ốc, thế nhưng loại chì ấy cũng đắt giá 10 lượng vàng mỗi cây, sau khi dời đô về Nam cửu ca cảm thấy dùng nó để kẻ chân mày quá mức xa xỉ nên đã không cho phép sử dụng nữa, bởi thế hiện giờ ta chỉ dùng chì vẽ mày tự chế. Nếu nói về cách làm thì cũng không quá phức tạp, chỉ phải tốn chút thời gian công sức: lấy một ngọn đèn dầu gai, cho thêm bấc đèn, sau khi xoắn lại liền đốt cháy, đậy một chiếc đĩa nhỏ lên phía trên để tro bấc đã cháy nhanh chóng đọng lại trên đĩa, tích tụ đủ nhiều rồi thì lấy xuống, lặp đi lặp lại hàng chục lần cho tới khi đủ số lượng cần dùng. Sau đó hòa một chút long não vào dầu đèn, rót vào tro bấc, trộn đều, đợi khô lại là có thể dùng. Chì chế tác ra đậm nhạt vừa phải, mùi hương dễ chịu, màu sắc vẽ ra cũng đẹp vô cùng, tro liễu, tro sam không thể nào bì được. Mặc dù vẫn thua chì vỏ ốc một chút song miễn cưỡng dùng cũng không có vấn đề gì. Hạt phấn của chì này quá thô, ta không dám dùng nhiều."
Nhìn như đang giải thích cách chế tạo son phấn mà ngày thường nàng vẫn sử dụng, song thực chất là sự chế nhạo gần như không thương tiếc, khiến Cao Thế Vinh nghe mà nản lòng thoái chí. Vốn định dùng nụ cười hóa giải sự lúng túng lúc này, song không sao gắng gượng nổi. Y gắng nén một luồng hơi nóng bốc lên từ cuống họng, để nó chảy ngược vào tim, mím môi nói: "Là Thế Vinh đường đột, tự ý mua tặng công chúa những món son phấn tầm thường này. Nếu công chúa đã không muốn dùng, thì vứt đi thôi."
"Cũng không cần thiết, dẫu sao cũng là đồ do phò mã tốn công mua về, vứt đi đáng tiếc." Nhu Phúc mỉm cười, quay sang nhìn Hỉ Nhi, lại hỏi Cao Thế Vinh: "Nếu ta đem những món son phấn này tặng cho Hỉ Nhi, phò mã có để bụng chăng?"
Cao Thế Vinh lạnh nhạt đáp: "Tùy công chúa." Sau đó liền quay đầu đi thẳng.
Nhu Phúc thu lại ý cười, nói với Hỉ Nhi: "Còn không mau cầm lấy? Là của ngươi đấy."
Hỉ Nhi chần chừ nhìn mấy món phấn son, rụt rè nói: "Công chúa... Kì thực phò mã đối xử với người rất tốt, mua mấy thứ này cũng vì muốn người vui vẻ, cho dù người không thích, cũng không cần... không cần làm như vậy..."
"Nếu ta nhận mấy thứ này, y sẽ lại suy nghĩ lung tung." Nhu Phúc thản nhiên nói: "Nhiều lúc quả thực không thể đối xử với người khác quá tốt. Ta còn đang hối hận vì khi ấy đã mỉm cười với y, khiến y như thiêu thân lao đầu vào lửa. Nếu không, giờ đây hẳn ta và y đã tự tại hơn biết bao."