*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh nắng dịu dàng len lỏi qua khe cửa, Hạ San mơ màng tỉnh giấc. Cô mệt mỏi vì cả đêm ngủ gục ở sô pha. Chú gấu bông xinh xắn hãy còn ôm trong lòng, Hạ San không khóc nổi nữa. Người cô héo hon buồn bã.
Cầm chiếc điện thoại của anh, cô chạm lên màn hình cảm ứng. Cánh đồng oải hương trước mặt, nó bỗng gợi cho cô một suy nghĩ mơ hồ.
- Cốc! Cốc! Cốc!
Tim cô đập loạn xạ, cô thất thần chạy vội ra mở cửa.
- Chào cô!
Hai viên cảnh sát đứng trước nhà làm Hạ San bất an tột độ. Cô như muốn nín thở theo từng lời họ nói.
- Xin hỏi cô có phải là người nhà của anh Hạ Chấn Bình không?
- Phải! Tôi là vợ anh ấy! - Cô cảm giác hai chân mình run rẩy, bàn tay lạnh toát.
- Xin lỗi, chúng tôi lấy làm tiếc khi phải thông báo cho cô biết rằng chồng cô gặp tai nạn gần cao tốc bên đồi oải hương. Chúng tôi chỉ thấy chiếc ô tô dưới vực. Hiện tại đội cứu hộ đang tìm tung tích anh ấy.
Hạ San nghe đến đây hai tay cô bỗng ù đi, mọi thứ cứ như đất trời sụp đổ.
- Cô có sao không? - Họ rối rít hỏi.
- Tôi ổn...
Cô lấy lại bình tĩnh cố tự trấn an mình, Chấn Bình luôn mạnh mẽ, anh ấy sẽ bình an. Hai viên cảnh sát ái ngại nhìn, lúc sau họ rời khỏi. Hạ San lấy điện thoại ra, cô định gọi cho mẹ nhưng nghĩ ngợi giây lát, cô cầm túi xách đi ngay.
Con đường đến đồi oải hương không xa cũng chẳng gần. Hai bên bạch dương trùng trùng uốn lượn, tầng mây trắng xen kẽ nhau trong tấm áo lụa dày màu xanh bất tận.
Mất hai tiếng đi xe buýt, cảm giác nó lâu đến nỗi Hạ San mơ được đôi cánh bay đến cánh đồng hoa. Sự hờ hững xót xa bào mòn tâm hồn, là cô làm ai đó đêm ngày ưu tư sầu não.
Đám mây đợi cơn gió đưa về miền đất mới, xa đại ngàn, xa bóng nước thân quen. Sự tiếc nuối khôn nguôi bao kỉ niệm ấu thơ, Hạ San đắm mình trong suy nghĩ muộn phiền.
Khoảnh khắc nhớ dáng hình ai, vòng tay ấm áp hôm nào. Là anh đợi tia nắng vàng qua ngõ, sưởi ấm lòng cô bé tuổi dại khờ.
Sao cứ hờ hững, cứ mong chờ?
Nuối tiếc được gì khi lý trí bảo rằng cô sắp mất anh!
Tàn nhẫn quá!
Anh vuột khỏi tay cô khi cô biết cô đã yêu anh.
Một tình yêu sắp chia lìa...
Cô đau đớn nuốt nước mắt vào lòng, chiếc điện thoại của anh vẫn nắm chặt trong tay. Hôm kia cô còn vào bệnh viện để tìm tin tức, có vẻ người giáo viên đó không phải anh.
Thần hộ mệnh mỉm cười với cô, cho cô chút thời gian đối diện chính mình. Cớ sao hôm nay, người nỡ trêu chọc để rồi trái tim nhỏ bé sắp vỡ nát vì hối hận.
Chấn Bình...
Bước xuống xe buýt, Hạ San nhìn con đường mòn thẳng tắp. Nó chẳng thay đổi gì từ lúc ấu thơ đến nay. Tuần trước anh đã đưa cô về đây chơi, giờ mang nỗi lòng trĩu nặng, cô chầm chậm từng bước chân trên cỏ.
Phía trước là hồ nước đẹp như tranh vẽ, bóng thủy tùng cùng rặng núi in dưới đáy sâu. Nó thăm thẳm tựa cõi lòng cô bấy giờ, trống rỗng đầy cô đơn.
Mặt trời đứng bóng, cái nắng oi ả ngày hè. Những mùa nắng đẹp ấy chưa từng nhạt phai theo kí ức. Có lẽ Chấn Bình như người anh trai, điều đó mang đến cho cô cảm giác an toàn. Những tưởng lá chắn ấy có thể che dấu cảm xúc thật sự trong tim, cuối cùng nó vẫn bộc phát vỡ òa vì tình yêu trong sáng.
Men theo hồ nước ngọt, vầng thái dương chiếu rọi. Nó sáng chói khiến cô phải che mắt lại. Đám mây lớn dần dần bay qua, khuất mặt trời giây lát. Cô cầm chiếc điện thoại của anh, mọi hy vọng ngập tràn tâm tưởng. Suy nghĩ nhiều đến nỗi cô đã đứng gần mép bờ hồ. Điện thoại Chấn Bình bỗng reo lên, quá bất ngờ Hạ San để nó rơi xuống nước!
- Không!!!
Hạ San hoảng hốt lao theo nó, cô quên hẳn nguy hiểm cận kề. Cảm giác khủng khiếp xảy ra, hai chân cô không có điểm tựa, nước tràn vào mũi và miệng. Tay cô vùng vẫy chống chọi bể nước hung hãn. Ngực cô đau nhói, áp lực lớn tác động lên cơ thể. Nó ngạt thở đến mức không thốt lên được tiếng nào!
Đầu óc cô mụ mị hẳn, cô thấy không gian vắng lặng cùng màn đêm dày đặc. Chiếc điện thoại chìm sâu dưới đáy hồ, cô với tay lấy nó, càng lúc nó càng xa cô.
...
Thế giới tối đen, phải chăng là địa ngục? Hạ San mò mẫm giữa biển nước mênh mông đó. Trái tim cô nhen nhóm tình cảm xa xôi mà dư vị ngọt ngào.
Có khi chỉ muốn chờ đợi.
Và nói với anh một lời...
- Hạ San!
Ánh sáng trắng mập mờ trước mặt, đôi tay cô chẳng nghe rõ thứ âm thanh nào cả. Cứ như linh hồn thoát lìa khỏi xác, cô phiêu du khắp góc biển chân trời.
- Hạ San!!!
Âm thanh quen thuộc bên tai, mắt cô thấy khó chịu khi ánh sáng cố lay gọi tấm thân mình. Những giọt nước khẽ rơi trên má, nó mặn mà tựa dòng lệ ai đó.
- Em à!
Hạ San cảm nhận làn da nóng bỏng chạm lên người mình, tiếng trái tim đập loạn nhịp và sự run rẩy vì đau đớn.
Cô mở dần mi mắt...
Gương mặt yêu thương ấy, họa chăng chỉ là mơ? Người đó đang khóc, cô thấy và cô chạm nhẹ giọt nước mắt lăn dài trên má.
Có bao giờ em hỏi anh
Cơn mưa vì sao đến
Hạt nắng cuối chân trời
Ánh sáng chạy về đâu?
- Chấn Bình...
Cô thì thầm đủ để anh nghe thấy, cơn gió lạnh chẳng màng nỗi buốt giá tim ai. Anh ôm cô vào lòng thật chặt như thể sợ cô biến đi đâu mất.
- Em xin lỗi!
Cô nói trong làn nước mắt, khoảnh khắc cạnh bên nhau sau bao ngày xa cách. Chấn Bình xuất hiện đột ngột, niềm vui biết sao kể xiết.
Con nước muốn nhấn chìm e về đáy vực sâu. Lúc khó khăn nhất, lúc chẳng ai cạnh em, chỉ có anh! Mình anh thôi!
Chưa bao giờ cô nghĩ anh đau lòng như thế. Lần đầu tiên cô thấy anh khóc. Phải! Anh yêu cô bằng tất cả tấm lòng, trái tim anh thổn thức cũng tại tình yêu kia.
- Là phép màu đúng chứ?
Cô hỏi mà hai tay luồn lên mái tóc anh. Đôi mắt ngây thơ hồn nhiên khiến Chấn Bình xao động, anh nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại của cô.
- Anh xin lỗi, em gặp nhiều áp lực phải không? Là tại anh tất cả...
Chấn Bình định buông bàn tay đó thì Hạ San giữ lại nó. Chiếc áo anh loang lổ máu, cô không khóc nhưng nước mắt cứ ứa ra. Hai cánh tay anh rươm rướm máu, vụ tai nạn làm chồng cô bị thương. Hạ San lo lắng, cô cố nhịn khóc vì thương anh.
Ngay cả khi em không quan tâm đến cảm xúc của anh. Chẳng nhớ lời hứa hai gia đình, em vẫn chưa yêu anh được sao?
Chấn Bình thở dài, áng mây trôi hững hờ tựa trái tim sầu não trong lồng ngực ấm. Hạ San nhìn vào mắt anh, cô thỏ thẻ nói như tiếng suối êm ái chảy qua ghềnh đá nhỏ.
Chấn Bình mất vài giây từ lời nói tưởng chừng khó chờ đợi được. Anh thoạt trông cô vợ đáng yêu, nụ cười bất chợt nở trên môi, Chấn Bình thấy lòng bình yên đến lạ.
- Em chưa quên những mùa nắng ở cánh đồng oải hương. Anh luôn ở cạnh em dù em có thế nào chăng nữa! Chấn Bình, em biết em có lỗi vì xem anh là anh trai nhưng bây giờ em đã lớn rồi và em nghĩ rằng...
Cô vòng tay ôm anh, áp vào phần êm ái giữa ngực và cổ. Chiếc áo anh ướt sũng, nó quên hẳn cái lạnh bao trùm. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, làn gió vẽ lên nền mây những hoa văn kì lạ. Cánh đồng oải hương rực rỡ góc trời xanh biếc, mang cả tâm tình đầy nỗi yêu thương.
- Chấn Bình, em yêu anh...