Những Mùa Nắng Đẹp

Chương 8: Người dấu yêu



Cơn mưa chiều trút xuống, mấy tán cây ủ rũ oằn nặng những giọt nước trong trẻo mà lạnh tựa băng tan. Âm thanh rỉ rả như nỗi lòng cô bây giờ, đợi chờ ai đó trong cô đơn ảo não.

Mẹ cô đã về, bà ấy khá mệt mỏi. Hạ San ngao ngán nhìn ngôi nhà chẳng có sinh khí, cô thầm mong nghe tiếng mở cửa và bước chân anh chầm chậm mọi khi.

Rốt cuộc Chấn Bình không đến trường. Anh ấy biến mất như người vô hình, ngay cả trong tâm tưởng cô chẳng bao giờ nghĩ thế. Cô chưa từng sợ mất anh, Hạ San ôm đầu mình. Cảm giác nặng nề đè nén tâm hồn, cô thẫn thờ nhìn chiếc áo sơ mi trắng.

- Cốc! Cốc!

Hạ San bừng tỉnh, tim cô chợt nhói lên. Cô chạy vội ra mở cửa, niềm hy vọng cháy bỏng ấy vụt tan biến. Trước mặt cô là một nhân viên giao hàng, sự thất vọng hiện trên gương mặt xinh xắn đó.

- Xin hỏi đây có phải là nhà của anh Hạ Chấn Bình không ạ?

- Vâng! - Cô nhẹ nhàng đáp.

- À, đây là quà anh ấy đặt ở cửa hàng chúng tôi cách đây ba hôm!

Hạ San ngạc nhiên, cô trông thùng quà hơi to và cả bó hoa hồng đỏ rực.

- Chồng tôi đi vắng rồi, tôi sẽ nhận thay anh ấy!

Đón lấy phần quà, Hạ San đóng cửa ngồi xuống sô pha. Hương hoa hồng thơm ngát làm xoa dịu trái tim bé nhỏ. Cô cẩn thận mở thùng quà, bên trong là chú gấu bông màu trắng kèm theo tấm bưu thiếp rất đẹp. Hạ San cầm nó lên xem, dòng chữ nắn nót anh viết cho cô.

Tặng vợ yêu! Chúc em sinh nhật vui vẻ!

Giọt nước mắt vô tình rơi xuống, nó tự nhiên theo tâm trạng cô bấy giờ. Hôm nay là sinh nhật cô, anh vẫn nhớ.

Bao năm trôi qua, anh không hề quên chuyện này. Ngay cả lúc sang Pháp tu nghiệp, anh vẫn gửi quà mừng sinh nhật cô.

Nỗi nhớ dai dẳng gặm nhấm tâm hồn, đau đớn vì cái xót xa, tự trách vì lòng hờ hững. Ngay khi cạnh bên nhau, trong trái tim bướng bỉnh dại khờ, anh vẫn yêu lấy cô dù khoảnh khắc cận kề như bức tường vô định.

Mưa tạnh rồi.

Bàn tay cô lạnh giá. Hơi ấm hôm nào vụt tan biến, để lại mảnh băng tuyết phủ ưu hoài.

Tình yêu bé nhỏ quá! Nó len lỏi sâu tận trái tim, ngây ngất men nồng rồi bỗng chơi vơi như ánh trăng mịt mờ sương khói...

...

Nắng hạ nhạt nhòa, đám mây xa tít tận chân trời. Cơn gió vô tình lướt qua, vẽ lên nền trời cơn sóng lăn tăn màu thương nhớ.

Bên áng mây xa ấy, đàn chim chao lượn tự do. Nơi góc biển chân trời bóng hình ai đậm sâu giữa trùng dương vời vợi.

Một mình Hạ San đứng đấy, trên sân thượng vắng người. Cô đến trường từ sớm và hy vọng ở độ cao này có thể nhìn thấy anh. Hai ngày trôi qua, cô không biết chồng mình đang ở đâu. Mọi tin tức khai thác được, cô đều làm hết cả nhưng hoàn toàn thất vọng.

Bố mẹ anh chưa biết chuyện, dù thế nào cũng chỉ cô và mẹ đi tìm. Hạ San trả lời điện thoại của mẹ, hiển nhiên bà ấy động viên cô rằng Chấn Bình sẽ về ngay thôi, anh không sao cả!

- Rốt cuộc tìm được cậu rồi!

Giọng mấy cô bạn vang lên, Hạ San quay đầu lại. Bọn con gái băn khoăn vì cô bạn vui vẻ ngày nào giờ bỗng ủ dột héo hon.

- Có chuyện gì với cậu thế Hạ San? - Ba người bạn của cô lo lắng hỏi, họ có đủ lý do để chất vấn cô bởi Hạ San trông cứ như trốn tránh điều gì.

- Tớ ổn...

Cô thở dài, ánh nắng dịu dàng vương trên mái tóc đen. Làn gió mát khẽ nâng tà áo trắng bồng bềnh, cô chợt nhắm mắt lại.

Nỗi sợ hãi cuộc hôn nhân làm cô khó xử trước mắt bạn bè. Có vẻ như cô sắp hối hận khi mình cố tỏ ra ngây thơ trong sáng, cô nói mình chẳng biết yêu nhưng trái tim đang cuồn cuộn giông bão vì Hạ Chấn Bình.

- Thật là quá đáng! Cậu dám bắt cá hai tay sao?

Hạ San nhíu mày, cô mệt mỏi khi phải trả lời những câu hỏi thế này. Bạn cô, họ đâu tường tận cuộc sống mà cô đang đối mặt. Lấy chồng lúc mới mười tám tuổi và giờ đây chồng cô chẳng biết ở nơi đâu.

- Hạ San, rõ ràng cậu quen thầy Hạ! Bọn tớ thấy hai người trong siêu thị hôm trước kìa! Đằng này, cậu lại hẹn hò cùng Nhật Phong! Cậu giải thích đi chứ! Hai con người ưu tú đó cậu muốn chiếm hữu luôn à?

- Đừng nói nữa! Để tớ yên!

Hạ San định quay đi nhưng mấy cô bạn thân cản bước. Họ quyết tìm ra sự thật.

- Hạ San! Cậu nói đi!

Nỗi bất an chưa lắng dịu giờ gặp hoàn cảnh éo le này, Hạ San chỉ mong có đôi cánh bay thật xa.

- Tớ không hẹn hò Nhật Phong! Cậu ấy rủ tớ đi chơi, chỉ vậy thôi!

- Thật chứ? - Bạn cô hỏi dồn.

Hạ San gật đầu, cô muốn về hay đi đâu đó khuây khỏa. Mấy cô bạn vẫn chưa chịu buông tha.

- Bấy nhiêu đó chưa đủ sao? Các cậu mong tớ trả lời thế nào đây?

Hạ San hơi giận, lẽ ra cô nên bình tâm vào lúc này nhưng bạn cô thật sự ngấm ngầm điều tra cái bí mật mà cô vốn che dấu từ lâu.

- Vậy còn thầy Hạ? Bọn tớ chẳng tin nếu cậu nói rằng nắm tay không phải hẹn hò!

Hạ San ngỡ ngàng, mà kì thực cô nghĩ mình mở miệng ra sao cùng bọn con gái bây giờ.

- Thầy ấy có vợ rồi! Chẳng ai mong điều đó cả nhưng Hạ San à, cậu có nghĩ mình phạm sai lầm không? Thôi nào, bọn tớ đang muốn giúp cậu! Chúng ta cần nói thật với nhau, cả bốn chúng ta ấy!

Hạ San lặng người, tại sao mãi trốn tránh sự thật hiển nhiên đó. Chẳng phải cô khao khát gặp anh lúc này hay sao? Tình cảm chôn giấu đâu được gì ngoài hai tiếng khổ đau. Là anh chịu thay cô tất cả, đau đớn vì yêu cô.

- Phải! Nó còn hơn những gì các cậu nghĩ!

Hạ San giơ tay lên, ngón áp út đeo chiếc nhẫn cưới lấp lánh dưới nắng vàng.

- Hạ San, cậu...

Cô ngước mắt nhìn lên trời, bao phiền não trút theo từng lời nói.

- Thầy Hạ Chấn Bình là chồng tớ!

Câu nói nhẹ nhàng thoáng qua, bạn cô chỉ biết đứng lặng nhìn nhau. Bên cầu thang sân thượng, Nhật Phong lấp ló tự khi nào. Ánh mắt như cơn gió lạnh thổi qua cánh đồng hoang.

- Hạ San?