Những Mùa Nắng Đẹp

Chương 7: Nỗi nhớ dịu êm



Cơn mưa chiều buồn tẻ thoáng qua, mặt đường đọng vũng nước nhỏ. Hạ San thấy gương mặt mình ẩn hiện trên đó. Tâm trạng cô rất nặng nề, hẳn Chấn Bình đang đợi cô cùng đi xem phim.

- Em về rồi!

Cô nói nhưng không tiếng đáp trả, ngôi nhà chợt vắng lặng. Anh ấy chưa về sao?

Ngồi xuống sô pha, cô cảm giác mỏi mệt bao trùm. Không gian yên ắng đó gợi bao ý nghĩ mông lung mơ hồ. Cô chưa quen lắm, lúc nào Chấn Bình cũng luôn mở cửa cho vợ. Anh nấu cơm chiều và cả hai ngồi dùng bữa cùng nhau.

Cũng lâu lắm rồi cô chưa nhìn kĩ mặt anh. Những tưởng người anh trai thuở ấu thơ, giờ hai đứa thành vợ chồng. Bàn tay anh ấy thật ấm áp, mỗi khi đông về cứ chạm lên má cô.

Chiếc sơ mi anh vắt trên sô pha, bất giác cô lấy nó xuống. Mùi thơm dịu của nước giặt và cả mồ hôi mặn chát. Cô bỗng thấy mình vô tâm quá, chưa bao giờ cô giặt áo cho anh.

Có thể mười tám tuổi là một cái cớ nhưng tâm hồn cô đã lớn, đã có thể yêu anh nếu cô thật sự nghĩ tới điều đó...

Thời gian chầm chậm trôi, Hạ San giật mình thức giấc. Gần sáu giờ sáng, cô bật dậy vì ngủ quên ở sô pha. Suốt đêm Chấn Bình không về, cô dụi mắt nhìn quanh.

Lần đầu tiên cô cảm giác lo lắng cho anh. Dự cảm điều gì chẳng lành, nó len lỏi sâu tận trái tim. Có khi chỉ là ảo tưởng nhưng cô lo ngại nó liên quan chuyện hôm qua, khi mà Nhật Phong khiến cô khó chịu.

- Thôi nào!

Hạ San ủ rũ đến trường, biết đâu Chấn Bình quanh quẩn bên cô. Mấy người bạn tụ tập gần sân bóng, từ ngoài cổng cô đã nhìn thấy họ.

- Hạ San, cậu đi học sớm vậy?

Cô khẽ cười, bọn con gái mừng rỡ thi nhau kể. Không đặc biệt lắm, chiều hôm qua Chấn Bình đậu xe trước cổng trường, các cô gái tha hồ ngắm nhìn ông thầy đẹp trai.

- Chẳng biết thầy Hạ đợi ai, bọn tớ canh hoài mà chưa thấy!

Chiều hôm qua trước cổng trường?

Hạ San ngây người ra, nghĩa là anh ấy đã thấy tất cả!

- Không thể nào!

Cô thì thầm, sắc mặt tối sầm lại. Các bạn cô khó hiểu, dù thế họ còn bàn luận việc một giáo viên nam trường bên cạnh bị tai nạn ô tô đêm qua. Chưa rõ người đó là ai nhưng nghe nói khá nghiêm trọng.

Trong lòng cô nhói lên thứ cảm giác kì lạ. Cô bồn chồn day dứt, Nhật Phong thấy cô từ xa. Cậu ta mang nét ưu tư phiền não, Hạ San chẳng nghĩ nhiều, cô vội vã đi ngay.

Tiếng máy chờ rất lâu, Chấn Bình vẫn không nghe điện thoại. Hạ San đứng ngồi không yên, cô bỏ luôn tiết học sáng nay để đi tìm anh.

Ngôi nhà ở ngay trước mặt, cô lặng lẽ bước vào. Có khi anh ấy về rồi cũng nên!

Đẩy cánh cửa ra, mọi thứ im lặng như tờ. Chiếc sơ mi nằm đấy, trên sô pha êm ái. Cô buồn bã ngồi xuống, cái điện thoại của anh ở dưới chân ghế. Nó rơi từ bao giờ ấy!

Cô nhẹ nhàng cầm lên xem, lúc nào cô cũng muốn khám phá nó cả. Trong đây toàn hình của cô, từ lúc ấu thơ đến giờ. Có vài tấm hình cô và anh chụp chung, tuổi thơ cô cứ thế ùa về.

Dừng lại chỗ vài đoạn ghi âm, cô ngỡ ngàng với những gì mình nghe thấy.

Hôm nay trời khá đẹp, anh chưa biết xa ngần ấy năm em trông sẽ thế nào. Em có nhớ anh không? Bản thân anh thì lúc nào cũng nghĩ về em. Ngày ra sân bay, em mặc chiếc váy màu hồng rất đẹp. Anh chỉ ước ao ôm em một lúc nhưng sợ em bỏ chạy mất. Thật buồn cười phải không? Anh là kẻ ngốc thiếu kinh nghiệm, ai lại mang tình yêu qua nửa vòng Trái Đất! Biết đâu lúc anh về, em yêu người khác rồi sao...

...Thoắt cái mình đã ở cạnh nhau sau bao năm xa cách. Anh nghĩ chỉ là mơ khi em chịu lấy anh. Mọi thứ êm đềm trong cuộc hôn nhân ngọt ngào này. Anh thầm mong một cái ôm nhẹ nhàng của em, cô bé ạ...

...Căn phòng buồn chán quá, sao em không về với anh. Trời mưa nặng hạt, sáng ra anh bị cảm. Học trò lại trêu anh về vợ chăm, nhiều khi anh mong mỏi em về sớm chút. Anh sẽ đưa em ra cánh đồng oải hương chơi, không khí thật yên bình. Có em bên cạnh, mãi mãi là vùng trời bình yên...


Giọt nước mắt bất chợt rơi xuống khóe mi, Hạ San gạt nhẹ nó. Cô ôm chiếc áo của anh vào lòng rồi òa khóc.

Những tưởng xa xôi lắm rồi...

Khi cái cảm giác yêu ai đó chưa từng xuất hiện.

Ba năm trôi qua...

Ngày cô bước chân vào lễ đường. Anh đã ở đấy, kề bên cô.

Từng món quà anh tặng, những con chữ anh viết và cả tình cảm bao la anh dành cho cô. Hạ San đau đớn vô ngần. Nhiều đêm anh không ngủ, mấy lần anh uống rượu. Cô thấy, cô biết nhưng cô chẳng hiểu cho anh.

Như một kẻ ngốc nghếch. Em sống mà không để ý gì đến tình yêu anh dành cho em. Đến khi em chợt nhận ra thì anh đã chìm sâu vào trong nỗi nhớ...

...

Con đường mòn dẫn lối về nhà mẹ, hai bên cỏ mọc xanh um. Đôi bướm trắng lượn lờ trước mặt, Hạ San nhớ lại tháng ngày anh cùng cô đuổi bướm hái hoa.

Mẹ cô ở ngoài cổng, bà ấy chăm bón mấy chậu hoa anh mang từ Pháp về. Cô biết nói thế nào với mẹ đây, rằng tại cô mà Chấn Bình không về nhà.

- Chồng con để quên điện thoại nên chẳng liên lạc được à?

Bà Thẩm chau mày, ít ra lúc này cô chỉ có thể cầu cạnh mẹ mình.

- Con hỏi nhà thông gia chưa? Nhỡ nó về ấy rồi sao!

- Con...

Cô ấp úng, bà Thẩm lắc đầu. Con gái tính tình trẻ con quá, bà ấy liền gọi điện bên nhà bố mẹ anh.

Sự căng thẳng chưa dứt, Chấn Bình không có đấy. Hạ San nhìn mẹ tưởng như cô suýt khóc vì lo cho anh.

- Thôi nào, chúng ta vào trường xem thử! Con đi nhanh lên! - Bà giục, cô nhen nhóm thêm niềm hy vọng.

Cổng trường trước mặt, tâm tư Hạ San ngổn ngang. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng anh yêu cô đến thế. Cô thật vô tâm. Giờ đây, trái tim mang nỗi trống rỗng tột cùng. Anh biến mất khỏi cô khi cô chưa kịp nói lời xin lỗi.

- Chấn Bình, anh đang ở đâu?