Những Mùa Nắng Đẹp

Chương 6: Lạc vào lòng anh



Trời hửng sáng, Hạ San còn ăn vội món mì xào do Chấn Bình làm. Đêm qua thức khuya học bài nên cô dậy trễ.

- Từ từ thôi! Anh chở em đi học, vội gì!

Nghe chồng nói mà cô suýt nghẹn. Mặc dù hai trường gần nhau nhưng nếu bạn bè bắt gặp anh đưa cô đến trường thì lớn chuyện à.

- Em chẳng dám đâu!

Hạ San mang túi xách lên vai, cô mới bước tới bậc cửa thì Chấn Bình cởi áo ra.

- Nè, sao anh cứ thay áo trước mặt em hoài vậy? - Cô nhăn mặt nhìn anh.

Chấn Bình vắt chiếc sơ mi trên vai, anh lại gần vợ mình. Hạ San nhướng mày trông thân hình thư sinh của anh.

- Nhưng...anh là chồng em mà!

Hạ San cảm thấy mình đuối lý, cô bẽn lẽn quay ra cửa. Chấn Bình chỉ kịp cù nhẹ sau gáy cô.

Không biết tại sao thái độ cô dạo này hơi kì lạ. Lấy chồng trên phương diện danh nghĩa, thật sự cô cũng chỉ là đứa con gái mới lớn vẫn còn ham chơi.

Đau đầu quá!

Hạ San thở dài, cô mới đến cổng trường thì lũ bạn vây quanh chực chờ. Nhìn họ vô cùng háo hức, lại có chuyện gì đây?

- Hạ San, hôm qua bọn tớ thấy cậu xuất hiện trong nhà thầy Chấn Bình!

Hạ San tưởng nghe lầm, chúng bạn ánh mắt đa nghi gặng hỏi cô cho bằng được.

- Cậu làm gì ở nhà thầy ấy?

Hạ San túng túng chẳng biết nói sao, cô ậm ờ nhìn qua nhìn lại. Chấn Bình vừa lái chiếc ô tô tới cổng trường đại học bên kia, mấy cô bạn vội chuyển hướng theo. Nhân cơ hội, Hạ San chuồn lẹ.

Rốt cuộc không thoát được. Cô im lặng để họ tra vấn sau sân bóng.

- Tớ bắt gặp cậu và Nhật Phong đi chơi riêng! Hai người hẹn hò phải không?

- Làm gì có! - Hạ San bực mình.

- Vậy còn thầy Chấn Bình? Bọn tớ khẳng định là cậu nhé!

- Là...là tình cờ thôi! - Cô phân trần.

- Ai mà tin chứ! Lần cậu được thầy ấy cứu, bọn tớ nghi ngờ rồi. Nói thật đi Hạ San!

Cô lắc đầu, nhóm bạn quyết tìm hiểu bằng mọi giá. Hạ San chán nản trở về nhà sau cả ngày chống chế. Nhật Phong kiên nhẫn nhắn tin, suốt ngày dài cậu chưa có cơ hội nói chuyện riêng với cô.

Chấn Bình vẫn miệt mài bên đống sách vở. Anh ấy rất vất vả nhưng luôn dành thời gian chăm sóc cô. Hạ San hé đầu qua cửa nhìn chồng, nét mỏi mệt vì một ngày bận rộn hiện trên mặt anh.

...

Mở cửa sổ đón nắng sớm, Hạ San giật mình khi thấy lũ bạn lấp ló gần nhà. Họ điều tra ghê gớm quá, làm sao dứt điểm vụ này đây?

Cô lập tức đóng cửa, vừa quay sang thì Chấn Bình đi công việc về. Không biết bằng cách nào lũ bạn khiến anh ấy cho vào nhà. Hạ San bấn loạn nhìn Chấn Bình khi anh mở cửa phòng riêng của cô.

- Ảnh cưới!

Chấn Bình nói và bê tấm hình lớn đó giấu dưới gầm giường. Thật sự, Chấn Bình cũng đâu sợ ai biết họ là vợ chồng, mỗi Hạ San cứ thấp thỏm lo âu.

- Anh ơi, sao bọn họ vào đây?

Dáng vẻ cô làm Chấn Bình suýt phì cười. Quá hiểu cô vợ, Chấn Bình đóng cửa lại. Bạn bè cô bên ngoài nói cười vui vẻ, họ kiếm cớ vô nhà để tìm hiểu sự thật. Hạ San bồn chồn khép nép sau cửa.

Chấn Bình, anh làm gì đi chứ!

Thời gian trôi nhanh chóng, chắc không được manh mối nào nên bọn bạn cô xin phép về. Hạ San thở phào ra ngoài, Chấn Bình ngồi cạnh cô. Anh ấy trông nửa vui nửa buồn.

- Sao em trốn tránh hoài thế? Có ai cười mình đâu!

Hạ San ngao ngán nhìn Chấn Bình. Anh biết rõ cô còn đi học nên sợ bạn bè trêu chọc, cô mười tám tuổi rồi sao ngại chuyện này chứ!

- Chấn Bình à!

Cô than thở, anh ấy đành xoa mái đầu bé nhỏ đó. Trong trái tim mang nỗi xót xa, có chút tủi thân mà bản thân anh đâu tỏ cùng ai.

...

Sương đêm lành lạnh bao phủ con đường, Hạ San háo hức ngắm ánh đèn ngoài phố. Nài nỉ mãi Chấn Bình mới chịu dẫn cô đi chơi. Kì thực anh ấy sợ trời lạnh dễ khiến cô bị cảm thôi.

Nhiều lúc cạnh bên nhau anh thấy lòng mình bình yên đến lạ. Cơn gió êm đềm dịu mát trái tim bé nhỏ, cô gái ngây thơ trong sáng tuổi hồn nhiên.

Anh chợt nắm tay cô trên con đường rải nhựa. Hạ San vô tư nói cười, mặc nhiên cô quên hết bao ưu phiền mấy ngày qua.

Có thể hiện giờ em xem anh như anh trai nhưng mai sau hãy yêu anh em nhé!

Tiếng thở dài mang nỗi buồn bất tận vào không gian. Anh hiểu cả và anh đem tình yêu ấy chìm trong kí ức ấu thơ.

- Em muốn ăn bánh nướng!

Cô chỉ tiệm bánh trước mặt, hai người họ đi nhanh đến đó.

- Cho cháu hai cái ạ!

Bà chủ tiệm tươi cười gói bánh và đưa cho cô.

- Cô bé xinh quá! Đi chơi cùng bạn trai hả?

- Không ạ! Anh ấy là chồng cháu!

Hạ San cười đáp, bà chủ tiệm và Chấn Bình ngơ ngác nhìn nhau. Trông cô ấy trẻ như thế mà đã có chồng, Hạ San chưa để ý vẻ mặt phấn khởi của Chấn Bình. Ít nhất cô nàng thừa nhận anh là chồng mình trước người lạ.

- Anh ăn đi, em không muốn tăng cân đâu!

Cô đút miếng bánh lên miệng Chấn Bình, chồng cô thích thú cắn một cái. Tay cô bắt đầu lạnh, Chấn Bình cởi áo khoác ra mặc thêm cho cô.

- Thôi nào, anh không lạnh sao?

- Lạnh chứ! Nhưng nếu em bệnh anh sẽ rất mệt!

Chấn Bình hài hước nói, Hạ San nhướng mày, cô véo hông anh khiến Chấn Bình đau méo mặt.

- Đứng lại cho em!

Hạ San đuổi theo, Chấn Bình vừa chạy vừa trêu. Hình như cô đã vui trở lại, Chấn Bình còn ngỡ mình nằm mơ. Tất nhiên, tâm tình cô vợ trẻ con này khó đoán lắm! Thôi đành!

...

Bình minh đưa ánh nắng tốt lành tràn ngập gian phòng, Hạ San chẳng dậy nổi. Cô nàng nằm dài ra đấy, Chấn Bình đẩy cửa bước vào. Mặt anh như thiếu ngủ, cả đêm anh ấy thức soạn bài nên người mỏi mệt thiếu sức sống.

Hạ San định hỏi Chấn Bình nhưng anh nằm phịch xuống giường. Đâu dễ dàng gì ngủ yên, Hạ San bật dậy trừng mắt nhìn anh.

- Chấn Bình, sao anh nằm đây?

Cô lay gọi, Chấn Bình vẫn nhắm mắt ngủ. Hạ San chỉ chỏ anh cho bỏ tức, cô bước xuống giường thì anh giữ tay cô lại.

- Chấn Bình, em trễ rồi! Anh đừng đùa nữa!

Cô bực bội rút tay ra, bất ngờ anh đẩy cô nằm xuống. Hạ San bối rối bởi gương mặt điển trai đó, vẻ thanh tú lạnh lùng trước đây cô chưa từng thấy.

Khoảnh khắc rung động lóe lên trong trái tim cô, người anh trai ấy bỗng chốc hóa thành ánh ban mai sưởi ấm tâm hồn.

- Ôi!

Chấn Bình nhăn mặt ôm lấy cái mũi. Hạ San lại làm anh đau theo cách cô muốn!

Cơn mưa tạnh hẳn, Hạ San loanh quanh gần sân bóng rổ. Bọn con gái buông tha cô, thật may nhưng rắc rối khác ập đến. Cô gặp Nhật Phong ngay lối về, mặt cậu ấy khá buồn.

- Hạ San!

Nhật Phong khẽ gọi rồi chầm chậm tiến đến. Hạ San chỉ mong về thật nhanh vì Chấn Bình hứa tối nay dẫn cô đi xem phim.

- Chào cậu!

Cô mỉm cười để mau chóng kết thúc câu chuyện. Nhật Phong liền chặn cô lại, cậu ta nắm chặt cổ tay cô tương tự Chấn Bình từng làm. Cô hiểu đằng sau hành động đó không hề đơn giản là tình bạn thông thường.

- Tại sao cậu tránh mặt tớ?

Mắt Nhật Phong lộ vẻ hờn dỗi, cậu ấy khiến tay Hạ San đau nhưng sự hờ hững từ cô đủ để cậu ta tổn thương thật sự.

- Này, cậu nói gì thế?

Hạ San cố thoát khỏi vòng tay cậu, Nhật Phong càng ghì chặt hơn.

- Sao cậu không trả lời tin nhắn?

- Tớ bận mà! Cậu thôi đi!

Hạ San nhíu mày, Nhật Phong bỏ tay ra. Cậu ấy trông rất khổ sở, Hạ San cứ đứng nhìn không hiểu thế nào.

- Tại thầy Hạ đúng không?

Hạ San lúng túng, cô toan chạy đi nhưng Nhật Phong quyết giữ cô cho kì được.

- Tối qua chẳng phải cậu đi cùng thầy ấy sao? Thầy Hạ có vợ rồi, cậu không biết hả?

Hạ San bậm môi, khó ngờ Nhật Phong thấy vợ chồng cô đi chơi. Càng giải thích càng rối, cô đẩy cậu ta sang bên. Đâu ngờ hành động này xúc tác cảm giác trong lòng Nhật Phong, cậu ta bỗng kéo tay áo và hôn nhẹ lên má Hạ San.

- Cậu...

Hạ San nóng bừng mặt, ngay cả khi Chấn Bình là chồng cô, anh ấy vẫn chưa dám làm vậy. Cô thấy rất giận, đây khác nào một sự xúc phạm chứ?

Cơn gió nhẹ thổi qua làn tóc xanh, chiếc ô tô đen đậu ngoài cổng, cô nào hay biết anh đứng đấy tự bao giờ. Len lỏi sâu tận trái tim riêng bóng hình cô đâu còn ai khác. Giờ mảnh băng ngàn vỡ nát vì đợi hai tiếng yêu thương...