Những Mùa Nắng Đẹp

Chương 5: Đừng làm anh đau



Chiếc đồng hồ tích tắc, thời gian chầm chậm trôi đi. Hạ San ngồi ủ rũ bên cạnh Chấn Bình. Cô vừa bị mẹ la một trận, bà ấy mới rời khỏi thôi.

Ai mà biết Chấn Bình nằm im như chết vậy. Cô hốt hoảng điện thoại cầu cứu mẹ, bà Thẩm giận nhưng không làm gì được.

Cũng may anh ấy không sao, cô tự hứa với mình tuyệt nhiên chẳng đụng vào mũi Chấn Bình nữa.

- Em đang lo cho anh hả?

Chấn Bình quay sang, anh thích thú nhìn cô. Hạ San nhăn nhó, vẻ mặt Chấn Bình dù mỏi mệt nhưng cô cứ thấy bực mình.

- Anh mơ đi!

Hạ San cầm túi xách đi học, Chấn Bình mở cửa cho cô như mọi khi. Cô bé ấy hồn nhiên trong sáng tựa thiên thần, anh mong cơn mưa tình yêu dịu ngọt khiến cô hiểu rõ trái tim mình.

Nắng chiều nhàn nhạt góc sân, Hạ San rảo bước xuống cầu thang. Nhật Phong đợi cô bên dưới, Hạ San bất ngờ vì bó hoa cậu tặng.

- Hôm nay trời đẹp quá, cậu đi dạo với tớ nhé!

- Ơ...tớ...

- Đừng từ chối chứ!

Nhật Phong kéo tay cô đi, Hạ San lúng túng không mở lời được.

Gần chín giờ tối, Chấn Bình ngồi mãi trên sô pha. Anh chẳng có tâm trạng soạn bài khi Hạ San chưa về. Cô vợ bé nhỏ khiến anh mất ăn mất ngủ.

- Cạch!

Tiếng cửa mở, Chấn Bình vội đứng dậy. Anh đợi Hạ San lâu đến nỗi bụng đói cồn cào. Cô nàng mệt mỏi ngáp ngủ, Chấn Bình tươi cười hỏi han.

- Sao em về muộn thế?

- Em đi chơi với bạn! Mệt quá, em ngủ đây!

Cô chẳng nán lại lâu, cứ vào phòng mặc dù Chấn Bình hy vọng cô nói thêm chút nữa. Cô ấy hững hờ kiểu như em gái bên cạnh anh trai vậy.

Ánh mắt Chấn Bình trầm xuống, khoảng đen trong đáy mắt cô đơn như bóng tối vẫy vùng giữa đêm đông. Dù hàng ngày vẫn nói, vẫn cười với cô nhưng trong lòng anh tựa bão tố xoay vần.

Có ai đếm được sao trên trời đâu, sao em cố bắt anh phải làm điều đó? Giờ anh đang đếm từng ánh sao đêm, mỗi ước muốn nhỏ nhoi chỉ là đợi em mỉm cười.

Câu chuyện cổ trên cánh đồng hoa, nắng ban mai sưởi ấm tâm hồn. Sự tĩnh lặng ngoài anh còn ai nữa?

...

Cơn mưa nhẹ nhàng thấm lên tóc, Hạ San nép bên hiên tiệm tạp hóa trú chân. Nhật Phong bỗng xuất hiện và bật ô lên, Hạ San suýt bất ngờ vì điều đó.

Cô bối rối trước cử chỉ ân cần của cậu, Hạ San thật lúng túng nhưng Nhật Phong khẽ nắm tay cô. Hai má ửng hồng, cô chẳng nhận ra người thân quen trước mặt...

Hạ San đẩy cửa vào nhà lúc tám giờ tối, sớm hơn hôm qua một chút. Chấn Bình vẫn ngồi đấy, trên sô pha nhưng thay vì soạn bài anh ấy lại uống rượu.

- Em không thể về sớm hơn sao?

Anh hỏi mà ánh mắt không nhìn cô, Hạ San thoáng ngỡ ngàng bởi thái độ không mấy vui vẻ của anh.

- Em chỉ đi chơi với bạn thôi!

- Em muốn đi chơi với anh không? - Chấn Bình đứng dậy, anh tiến sát gần Hạ San. Mùi rượu phả ra khiến cô khó chịu, cô đẩy anh tránh xa mình nhưng Chấn Bình giữ chặt cổ tay cô.

Khoảnh khắc nhỏ bé ấy, anh vòng tay ôm cô vào lòng. Người anh run rẩy, thứ cảm giác dịu ngọt của sự cách xa. Cô tra tấn tim anh bằng thái độ vô tâm không hồi kết.

- Chấn Bình! Anh làm gì vậy?

Hạ San cố thoát khỏi vòng tay đó, cô đâu biết anh đau lòng thế nào. Chấn Bình nới lỏng tay, anh trông nét mặt giận dỗi từ cô mà bình tĩnh lại.

- Anh xin lỗi!

Hạ San nhăn mặt, cô vội vào phòng. Chấn Bình thở dài, anh lặng lẽ ngồi xuống. Hình ảnh cô bé năm nào khiến lòng anh trĩu nặng, nó gợi nhớ gợi thương bao kỉ niệm ấu thơ. Khi nắng ngập tràn giữa góc sân khoảng trời, mùa hạ qua mau mang ánh ban mai ngập tràn hạnh phúc.

...

Bình minh vừa lên, Hạ San mệt mỏi thức dậy. Đêm qua Chấn Bình nôn rất nhiều, anh ấy ồn ào trong nhà vệ sinh.

Lại gần sô pha, Chấn Bình mặt tái nhợt ngồi đấy. Chẳng biết anh có nhớ chuyện hôm qua không? Hạ San mon men đến, Chấn Bình ôm đầu nằm xuống.

- Anh có sao không? - Cô khẽ hỏi.

- Anh ổn!

Chấn Bình gắng dậy, anh kéo tay cô ngồi sát mình. Hạ San miễn cưỡng yên lặng bởi Chấn Bình căn bản là chồng cô.

- Hôm nay, mình đi chơi nhé!

- Thật sao?

Hơi bất ngờ, cô nàng thích thú khiến Chấn Bình có phần ngạc nhiên. Anh cười thầm rồi vội đi thay đồ nếu không vợ anh sẽ đổi ý. Bản thân anh rất mệt nhưng hôm nay là chủ nhật và anh muốn cô ấy vui vẻ.

Ngoại ô thành phố rất đẹp, người ta trồng cả một cánh đồng oải hương bao la nhuộm tím góc trời. Phía xa xa, tầng mây lơ lửng quanh ngọn núi hùng vĩ. Cảnh vật đẹp như bức tranh đầy màu sắc.

Chấn Bình ngồi nhìn Hạ San chạy tung tăng quanh cánh đồng. Cô ấy hồn nhiên, đáng yêu biết bao. Thỉnh thoảng anh chụp mấy tấm hình bằng điện thoại, mặc dù cô ấy than phiền vì chưa tạo dáng đẹp.

- Thôi nào, anh phải canh góc chụp chứ! Nhìn em nè!

Cô cầm chiếc điện thoại của anh, Chấn Bình vội chạy theo. Có nhiều thứ anh chẳng muốn cô xem đâu. Trời ơi!

- Trả cho anh nào!

Chấn Bình lộ vẻ van nài, Hạ San rất hiếu kì bởi trong cái điện thoại ẩn chứa bí mật gì mà cô không biết.

- Anh chậm quá!

Cô trêu đùa, cả hai rượt đuổi quanh cánh đồng. Chấn Bình thoáng hồi tưởng thuở ấu thơ, anh với cô vui vẻ quấn quýt bên nhau. Giờ cô đã lớn, đã có thể bỏ anh ở lại đằng sau. Thời gian thấm thoát thoi đưa, tình yêu ban đầu ngày càng sâu đậm.

- Này!

Chấn Bình bắt được cô, Hạ San không sao thoát khỏi cái vòng tay ấm áp đó.

- Trả cho anh đi!

- Không mà!

Cô nắm chặt chiếc điện thoại, Chấn Bình đành ghì cô nàng tựa vào thân cây, anh cười nham hiểm.

- Em muốn anh...hôn à?

Mũi Chấn Bình sắp chạm má cô, Hạ San đỏ bừng mặt. Cô hậm hực vẫy vùng.

- Được rồi, em trả!

Chờ có thế, Chấn Bình nới lỏng tay. Hạ San tức giận trông rất đáng yêu, anh cười nhẹ nhàng lấy lại chiếc điện thoại.

Hạ San ngồi xuống mà lầm bầm trong dạ, mấy khi hai người đi chơi thế này. Tuần trăng mật chẳng lý tưởng bởi Chấn Bình bị đau chân, cô thì ham chơi còn anh ấy lại mau chán.

- Đừng giận anh mà!

Chấn Bình nài nỉ, Hạ San liếc nhẹ anh. Chấn Bình xoa xoa đôi bờ vai bé nhỏ ấy, Hạ San chợt cười rúc rích. Cô nàng đẩy anh ngã xuống rồi leo lên lưng ngồi, cái trò lúc nhỏ cô hay làm mỗi khi hờn dỗi.

- Thôi nào! Thôi nào! Anh đau chết mất!

...

Nắng sớm tràn ngập sân trường, giọt sương ban mai còn đọng trên nhành cây kẽ lá. Bước chân lúc chậm lúc nhanh, thật ra Chấn Bình không nghĩ mình đi làm chuyện trẻ con này. Cổng trường trước mặt, chỉ là anh chưa biết nên vào hay không.

- Chào thầy ạ!

Nữ sinh trường Hạ San mừng rối rít, họ thấy anh mà vui ra mặt. Ai biết thầy giáo trường bên cạnh đến đây làm gì nhưng vẻ đẹp trai lạnh lùng làm các nàng tốn bao giấy mực.

Chấn Bình ngại quá, anh tính quay đầu đi thì đối tượng xuất hiện. Cơ hội hiếm có, Chấn Bình vội bước vào trong sân trường.

- Thầy ơi!

Tốp nữ sinh gọi, Chấn Bình cảm giác ớn lạnh. Nếu là Hạ San thì anh thấy hạnh phúc lắm rồi.

Thận trọng nhất có thể, chủ yếu đừng để Hạ San bắt gặp anh ở đây.

- Chào em!

Anh gọi một nam sinh đang chơi bóng rổ, cậu ta ôm quả bóng lại gần.

- Thầy tìm em ạ?

- À, ờ...em là Nhật Phong hả?

- Dạ! Có chuyện gì ạ?

Chấn Bình nhíu mày nhìn cậu ta, tất nhiên có trời mới biết lý do Chấn Bình gặp nam sinh này. Trông cũng điển trai nhỉ! Thảo nào!

- Thầy ơi?

- À, không...không có gì! Em chơi bóng rổ rất tuyệt! Cố lên nha!

Chấn Bình vỗ vỗ lên vai cậu ta nhưng nó hơi đau thì phải! Anh rời khỏi đó trước ánh mắt khó hiểu từ các nam sinh khác.

- Đó là thầy giáo hôm trước cứu Hạ San sao? Thầy ấy quen cậu hả Nhật Phong?

- Ai mà biết!

- Nghe nói thầy ấy có vợ rồi!

- Ừ, nhưng mà tớ có cảm giác rất khó chịu khi nói chuyện với thầy!

...

- Chấn Bình, giải bài tập này hộ em với!

Tiếng Hạ San gọi í ới, Chấn Bình đang nấu ăn phải chạy vội lên. Nàng thơ của anh lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn khi nhờ vả chuyện này.

- Được rồi, năm phút nữa nhé! Anh đang chiên cá!

Hạ San vươn vai ngáp, cô nàng ra phòng khách uống nước. Ngoài việc học hầu như cô chẳng có thời gian làm việc nhà. Thỉnh thoảng, cô nấu được vài món Chấn Bình thích. Tuy nhiên, phần lớn đều do chồng cô đảm trách.

- Koong!

Tin nhắn reo lên, Hạ San mở điện thoại. Nhật Phong lại rủ cô đi chơi, Hạ San mãi ham vui nên mấy hôm trước về muộn. Lần này cô bắt đầu chán, có vẻ dạo chơi với Chấn Bình thú vị hơn.

- Xong rồi nè em!

Chấn Bình rửa tay, anh ấy cầm xấp bài tập của cô ngồi xuống sô pha. Có khó khăn gì cho một thầy giáo dạy Toán chứ? Chấn Bình làm một loáng là xong, Hạ San bỗng hâm mộ khả năng của chồng mình.

Chuông điện thoại vang lên. Hiển nhiên cô không trả lời tin nhắn nên Nhật Phong mới gọi. Cô chần chừ chưa nghe máy, Chấn Bình bấm bụng quan sát.

- A lô! Tớ nghe! À, nhưng mà...nè!

Nét mặt Hạ San hơi phiền, Chấn Bình đoán ngay cái tên nhóc đó. Anh cố dịu giọng dù bộ dạng không dễ coi cho lắm.

- Bạn rủ em đi chơi hả?

- Em ngán rồi, về trễ rất là mệt! Không đi đâu!

Cô uể oải đứng dậy ăn cơm. Mắt Chấn Bình sáng rỡ, anh đắc ý cười thầm. Anh đâu biết có kẻ lảng vảng quanh nhà suốt cả buổi chiều. Mấy con mắt dò xét nom thật đáng sợ!