Những Mùa Nắng Đẹp

Chương 4: Một chút vẩn vơ



Con mèo vàng nằm ngủ yên trên chân Hạ San dù cô đã nói chuyện với mẹ suốt hai tiếng đồng hồ. Con gái về thăm mẹ nhưng bà Thẩm thật sự ngán ngẩm cái suy nghĩ trẻ con của cô.

- Rốt cuộc con không giúp chồng mình thay áo và bỏ mặc nó ngủ ở sô pha đến sáng phải không?

Hạ San gật gù, mẹ cô chỉ biết vỗ tay lên đầu than trách. Lẽ ra bà nên dạy cô cách chăm sóc người say rượu từ trước, nhỡ Chấn Bình có sao thì biết làm thế nào.

- Anh ấy thật là khiếm nhã!

Cô nhăn nhó, mẹ cô đành kiên nhẫn giải thích từ từ. Nếu bố cô ở đây thì căn phòng huyên náo hẳn rồi. Thật may!

- Nghe này con gái, Chấn Bình hiện giờ là chồng con! Đành rằng nó hứa sẽ chăm sóc con nhưng không có nghĩa là con cứ mặc kệ chồng mình, hiểu không? Nó bị tổn thương nếu con cư xử như vậy đấy!

- Chẳng lẽ bắt con thay áo cho anh ấy sao? Trời ơi ghê quá!

Bà Thẩm ngộ ra vấn đề nghiêm trọng, Hạ San còn quá nhỏ để có thể làm vợ Chấn Bình. Con bé chưa nhận thức được vai trò người vợ trong nhà. Biết thế nào đây, ông Thẩm và cha Chấn Bình lại hối thúc bọn trẻ. Nếu bà không lo giáo dục tư tưởng cho Hạ San, không khéo hai đứa nhỏ phát sinh mâu thuẫn.

- Nói thật mẹ nghe, trong lòng con có thương Chấn Bình không?

Bà nhẹ nhàng hỏi, Hạ San hơi bối rối. Cô nhăn mặt rồi lại nhíu mày, suy cho cùng cô mới mười tám tuổi, biết thế nào gọi là tình yêu đây?

- Thương anh trai được không mẹ?

Bà Thẩm suýt té khi cô hồn nhiên nói. Đâu lý nào tình yêu đầu đời kết thúc ở vai trò người anh trai. Rõ ràng Chấn Bình thích cô, cả nhà ai cũng biết nhưng thái độ Hạ San khác nào cảm giác bị hắt xô nước vào mặt.

- Nghĩ về mặt tốt của nó đi! Ít nhất con nên học cách quan tâm người khác! Đừng hở tí động tay động chân, nên nhớ chồng con là một thầy giáo đấy!

Lời khuyên của mẹ gây áp lực lớn đến Hạ San, cô trở về nhà ngay sau đó. Chấn Bình đi dạy chưa về, anh ấy đã rửa đống bát hộ cô, ngôi nhà dọn sạch sẽ trông thấy.

Thật mơ hồ.

Nhiều lúc cô ao ước gặp hoàng tử trong mộng, hái sao trên trời và ca hát bồng bềnh giữa cánh đồng hoa.

Ngày trước Chấn Bình dẫn cô đi dạo quanh thung lũng sau núi, ở đó toàn oải hương bát ngát. Anh kể cô nghe bao câu chuyện cổ tích đời thường. Thật sự Chấn Bình có phải anh trai không? Cô chưa thấy tim mình rung động chút nào.

...

Sáng chủ nhật đẹp trời, Hạ San háo hức chuẩn bị đồ đi dã ngoại cùng trường. Chấn Bình cầm quyển sách ngồi cạnh cửa sổ, Hạ San vui vẻ mặc bộ cánh ưa thích nhất.

- Anh thấy thế nào?

- Không tệ!

Chấn Bình thích thú nhưng lại giả vờ trêu chọc, Hạ San định giơ nắm đấm chợt nhớ lời mẹ, cô chỉ liếc anh một cái.

- Anh nhớ đó!

Cô mang giày vào rồi đi, Chấn Bình đứng tiễn ngay bậc cửa.

- Em không định dẫn anh theo cùng sao?

- Anh mơ đi!

Cô lém lỉnh cười đùa rồi rời khỏi nhà, Chấn Bình thở dài vào phòng mở tủ ra chọn chiếc áo sơ mi mới.

Buổi dã ngoại diễn ra tại khu công viên gần bờ sông. Không khí cực sôi động, Hạ San chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon mặc dù phần lớn do chồng cô làm.

Chấn Bình biết Hạ San thích ăn món gì, trời chưa kịp sáng anh đã dậy sớm nấu nướng. Mấy đĩa thức ăn dọn ra, bạn bè cô chỉ nhìn thôi đã muốn xơi rồi.

- Hạ San! Cậu nấu ngon quá, hôm nào bọn mình sang nhà cậu chơi nha!

Nghe đến đây Hạ San phát hoảng. Họ mà biết Chấn Bình là chồng cô thì chuyện gì xảy ra đây?

- À, nhà tớ nhỏ lắm! Không tiện đâu!

- Bọn tớ chỉ ghé qua thôi mà! Đồng ý nhé?

- Tớ...

Hạ San khó xử bởi tình huống này, cô lảng tránh lái sang chuyện khác.

- Các cậu muốn câu cá không?

- Ý hay đấy!

Mấy cô gái xôn xao hẳn lên, bọn con trai trong trường câu được khá nhiều cá. Họ đốt lửa nướng thơm nức mũi. Hạ San dạo quanh bờ sông, cô bạn thân mê câu cá thỉnh thoảng reo lên với chiếc cần câu động đậy.

- Cho cậu nè!

Nhật Phong chạy đến đưa cô củ khoai nướng nóng hổi, Hạ San ngạc nhiên vô cùng. Dạo này cậu ta thường xuyên tặng vài thứ nho nhỏ cho cô. Hạ San hơi ái ngại còn bè bạn cứ thuận thế đẩy thuyền.

- À, ờ cảm ơn cậu!

Cô đón nhận món quà ấy trong sự bối rối, cậu bạn khẽ mỉm cười. Đâu ai biết Hạ San đã kết hôn, mà bản thân cô còn quên điều đó luôn cơ!

- Nhìn kìa! Con cá to quá!

Bạn cô reo lên, Hạ San bất cẩn làm rơi nón xuống sông. Cô chạy theo dòng nước thì bất ngờ trượt chân.

- Ối!

- Hạ San!!!

Bạn bè cô hốt hoảng kêu cứu, Hạ San không biết bơi. Cô vùng vẫy giữa dòng nước chảy xiết. Nhật Phong chần chừ trên bờ, cậu loay hoay chẳng biết tính sao, đột nhiên ai đó lao xuống sông.

Thoắt cái, Hạ San được cứu lên bờ. Thầy cô bạn bè đứng xung quanh, cô nằm im lìm bất động, người ướt sũng.

- Hạ San! Thôi nào! Nghe anh nói không?

Ai đó vỗ vỗ trên má cô, đôi tai cứ đầy âm thanh tạp nham. Cô ho sặc sụa và nôn ra toàn nước.

- Hạ San!

Cô tỉnh dần, gương mặt ấy xuất hiện ngay trước mắt. Chỉ là cô không thể ngờ người đó lại là Chấn Bình, chồng cô.

Hạ San trơ mắt nhìn anh, phải mất hơn mười giây cô mới kiểm soát tâm trạng. Chấn Bình suýt ôm cô vào lòng nhưng anh cố kiềm chế.

Buổi dã ngoại kết thúc lúc mặt trời xuống núi. Mọi người bàn tán khá nhiều, ai cũng hâm mộ Hạ San khi được thầy giáo bên trường bạn cứu. Họ điều tra ra đầy đủ tên họ của chồng cô, thầy giáo Hạ Chấn Bình. Suốt tuần lễ sau đó, Hạ Chấn Bình là cái tên nóng nhất trong mọi câu chuyện phiếm.

- Sao anh có mặt ở buổi dã ngoại? - Cô hỏi khi Chấn Bình đang soạn bài trên máy tính.

- Em không biết trường anh cũng dã ngoại ở đó à?

- Ơ...

Hạ San vỡ lẽ, cô nhìn vẻ mặt chồng mình mà khó hiểu. Chấn Bình chẳng nói cô biết tí nào, bất ngờ xuất hiện làm cô xấu hổ quá!

- Em không thích anh đến hả?

Anh chợt hỏi, Hạ San tránh ánh mắt đó. Trông Chấn Bình hơi buồn, anh ấy giận chuyện gì sao?

- Em...chỉ là sợ...

Cô ấp úng, Chấn Bình rời khỏi bàn. Anh tiến sát gần Hạ San, nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng trìu mến. Hạ San nghe rõ tiếng thở của anh, nghe trái tim nóng hổi trong lòng ngực ấm. Bàn tay anh nhẹ nhàng luồn sâu vào mái tóc cô, một cử chỉ âu yếm đủ thấy tình yêu anh dành cho cô nhiều thế nào.

- Anh sợ nhiều thứ lắm, em...mau học bơi đi!

Mặt Chấn Bình sắp chạm lên trán cô, Hạ San chưa kịp suy nghĩ đã nhắm mắt ra đòn. Cô chẳng nghe tiếng hét như mọi khi của Chấn Bình, mở mắt ra thì thấy mũi anh chảy máu và chồng cô nằm bất động dưới sàn.

- Chấn Bình!