Những Mùa Nắng Đẹp

Chương 3: Nắng mưa bất chợt



Chấn Bình mệt mỏi thức dậy, anh nhớ lại tuần trăng mật cách đây ít ngày. Chỉ là đi ngao du với cô vợ trẻ con thôi, ai mà biết thành ra nông nỗi này.

Chấn Bình nhìn xuống cổ chân bị bong gân. Có định làm gì đâu, anh chỉ bắt con bướm phấn trên trán cô ấy lúc nàng vừa bước ra khỏi phòng tắm. Hậu quả là anh trượt dài sau cú đánh vô tình đó!

May mắn thay cái chân đã êm, hôm nay anh dẫn mọi người tham quan nơi ở mới. Tất nhiên anh muốn dành tặng cho cô vợ một món quà bất ngờ. Căn hộ xinh xắn lại nằm tương đối gần trường Hạ San theo học.

- Con rể à! Con thật chu đáo!

Mẹ cô khen hết lời, Hạ San thì háo hức vô cùng. Cô chạy ngay vào phòng xem, mẹ Chấn Bình trang trí hết sức đẹp mắt.

- Mẹ, nệm êm quá!

Cô reo lên như đứa trẻ, hai bà thông gia lắc đầu nhìn nhau cười. Chấn Bình trông Hạ San ra điều thích thú, anh cảm mến vẻ ngây thơ trong sáng đó. Bố anh nhướng mày kéo Chấn Bình lại hỏi nhỏ.

- Có làm gì vượt quá giới hạn không?

Ông thì thầm, Chấn Bình phì cười vuốt nhẹ lọn tóc trên trán.

- Con đang làm đúng trách nhiệm của người chồng thôi ạ!

- Cái gì?

Ông nhăn mặt giơ nắm đấm lên, Chấn Bình ngay lập tức chui xuống gầm bàn. Thể nào ông cũng biết anh cố trêu đùa nhưng cái tính gàn dở này thật sự rất khó chịu!

...

Cơn mưa nhẹ thoáng qua, Hạ San còn loay hoay đống bài tập chưa xong. Tí nữa phải đến trường rồi, chẳng biết Chấn Bình làm gì dưới bếp. Cô định bụng nấu bữa sáng nhưng còn mãi xử lý mấy thứ này. Chắc hôm nay bỏ bữa quá!

Tối qua Chấn Bình mất ngủ hay sao ấy, anh ồn ào trong phòng. Dù hai vợ chồng ngủ riêng nhưng tiếng động khiến cô cũng khó ngủ.

Nhức đầu quá, Hạ San xuống bếp thì Chấn Bình mang thức ăn lên. Quả thật cô không nghĩ chồng mình có thể nấu ăn đâu. Mà đúng là Chấn Bình nấu mì gói thì ngon số một.

- Em tính không ăn hả? Anh ăn hết đó!

Chấn Bình cố trêu, Hạ San nhướng mày. Cô nàng chống hông, cái bụng rõ đói thiệt. Sắp trễ giờ rồi, ăn sáng nhanh lên vậy.

Chấn Bình hiểu ý vợ, anh kéo cô ngồi xuống. Nhanh tay giải nốt mấy bài toán dang dở mà Hạ San để trước mặt. Hạ San lộ vẻ ngưỡng mộ chồng mình, chưa rõ thứ cảm giác đó là gì nhưng Chấn Bình hy vọng cô cảm kích anh nhiều hơn.

- Em trễ mất! Anh tự rửa bát nhé!

Cô vội chạy ra cửa, Chấn Bình kịp kéo tay cô lại và đưa ô cho cô.

- Em nên trả ơn anh chứ?

Chấn Bình cười rồi chỉ tay lên má mình. Dễ gì Hạ San chịu hôn anh một cái, cô nàng liếc mắt sau đó hàng xóm đi ngang thấy Chấn Bình ôm cái chân rên rỉ!

- Đau chết được!

Chấn Bình ngồi hẳn xuống sàn, mắt anh thoáng buồn. Hạ San khuất dần sau con đường, anh vẫn dõi mắt theo.

Thứ cảm giác ngọt ngào pha lẫn xót xa, anh ngắm nhìn đàn chim trên trời bên áng mây thăm thẳm. Ở cạnh nhau sao ngỡ như cách nửa vòng Trái Đất.

...

Cơn mưa chiều nhẹ nhàng trút xuống, ít phút sau tạnh hẳn. Thảm cỏ xanh đọng nước đẹp long lanh, Hạ San thong thả cùng bạn đi dạo sân trường. Cô định về nhưng lũ bạn thân đòi nán lại.

- Hội trường có thầy giáo rất trẻ, không biết ở đâu tới. Có khi nào về trường ta dạy không?

- Chuyện!

Hạ San lắc đầu, mấy cô bạn thân cứ bàn tán sôi nổi.

- Thầy ấy rất đẹp trai, nghe nói là tu nghiệp bên Pháp mới về!

- Ôi, thật chứ?

- Tớ về trước đây!

Cô ngán ngẫm lũ bạn, dù sao hôm nay cũng mệt lắm rồi. Trong đầu cô toàn ám ảnh mấy bài tập, mọi thứ nặng nề hơn bao giờ hết.

Hạ San thong dong đi ngang qua hội trường, cô suýt ngất khi thấy anh chồng của mình đứng trước mặt. Rốt cuộc ông thầy giáo đẹp trai mà lũ bạn nói hóa ra là Chấn Bình.

- Nè!

Cô lôi anh thật nhanh vào góc khuất bên tường. Chấn Bình hơi ngạc nhiên, anh cố nhịn cười.

- Anh làm gì ở đây vậy?

Thái độ Hạ San căng thẳng, Chấn Bình thừa hiểu. Anh vờ như không biết gì, chợt nhớ vụ án cái mũi anh phân trần.

- Anh chỉ đi dự hội nghị!

- Sao lại là trường em? - Cô nhăn mặt.

- Bình thường thôi, anh đâu có dạy ở đây! Em sợ gì chứ?

Chấn Bình nói trúng tim đen, Hạ San lúng túng. Cô hơi đỏ mặt, được thế Chấn Bình cao giọng.

- Anh định chuyển trường, em nghĩ anh nên...

Nói chưa hết câu Chấn Bình thấy tia mắt đáng sợ từ cô vợ bé nhỏ. Anh cảm giác lạnh cả người, thôi không trêu cô nàng nữa.

- Em không đeo nhẫn cưới à?

Anh chợt hỏi, Hạ San ấp úng cho tay vào túi. Cô còn sợ bạn bè biết mình lấy chồng sớm, bản thân cô cũng xem Chấn Bình như anh trai thôi.

- Em...vẫn đi học mà!

Hạ San trả lời cho qua chuyện, cô lặng lẽ về trước, Chấn Bình chậm rãi theo sau. Nắng chiều nhàn nhạt in bóng bước chân họ.

...

Gần chín giờ tối, Hạ San ngáp ngủ cùng đống sách vở. Cô ra phòng khách, Chấn Bình vừa đẩy cửa vào người nặc nồng mùi rượu.

- Xin lỗi em!

Anh nằm vật xuống sô pha, cô vợ bé nhỏ đâu biết làm gì. Cô cứ ngồi kế bên quan sát anh, dù khá bực mình nhưng dáng vẻ Chấn Bình làm cô thấy tội nghiệp.

- Uống cho lắm vào! Anh nghĩ mình là siêu nhân hả?

Quá mệt mỏi, Chấn Bình cởi bớt áo ra. Hạ San đỏ mặt, cô quay đi chỗ khác.

- Anh làm gì vậy? Mặc áo vào chứ?

- Anh nóng lắm, em cởi giúp anh cái sơ mi nha!

Chấn Bình gắng ngồi dậy, buổi tiệc ở trường làm anh không còn tí sức lực nào. Hạ San lại trơ ra đấy, Chấn Bình khổ chẳng biết tỏ cùng ai.

Hạ San bỗng sợ chồng mình, cô chạy vô phòng đóng cửa. Chấn Bình vớ tay lấy ly nước uống, anh ngước lên trần nhà. Một nỗi buồn man mác len lỏi khắp căn phòng.