Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 33:




Khi Chử Xu Hoa ra sân, liền thấy Chử Tu Diễn cùng Sở Văn Lâm đã đi qua Vân Thủy Đình, đang dọc theo hành lang đi về Thanh Vân Trai.
“Thế tử.” Nàng đi tới dừng lại trước mặt Chử Tu Diễn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tôi có việc muốn nói với ngài.”
Chử Tu Diễn quay đầu nhìn nàng một cái, ngay khi Chử Xu Hoa cho rằng hắn sẽ cự tuyệt nàng, hắn lại chậm rãi lên tiếng nói: “Đi theo ta qua đây.”
Sở Văn Lâm thấy chuyện này không liên quan đến y, định đi trước: “Vậy ta về Thanh Vân Trai trước.”
Chử Tu Diễn gật đầu, liền cùng y tách ra, đi theo một hành lang dài khác tới một căn phòng nhỏ.
Chân Chử Xu Hoa bị tật, Chử Tu Diễn liền để nàng ngồi ở dưới, nói Tranh Việt đi pha trà mang tới.
Chử Xu Hoa lại do dự một phen, mới mở miệng nói: “Thế tử, tôi biết ngài trọng người có tài, xưa nay Chử gia cũng yêu người tài giỏi, không ít văn nhân võ tướng trong triều đều từng được Chử gia giúp đỡ. Ngài đặc biệt coi trọng Sở Văn Lâm, cũng là do nhìn trúng chỗ hơn người của y, là nhân tài có thể đào tạo. Chẳng qua, lòng người đáng sợ không thể không phòng. Hôm nay ngài nâng y đến địa vị khanh hầu, nào biết ngày mai y sẽ đối xử với ngài thế nào chứ?”
Chử Tu Diễn xốc mắt, thần sắc đạm nhiên.
Chử Xu Hoa nhấp miệng, tiếp tục nói: “Tâm tư Sở Văn Lâm thâm trầm, lòng mang quỷ thai, Thế tử vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Nàng vừa dứt lời, đầu tiên là một mảnh yên tĩnh, Chử Tu Diễn dùng một bàn tay cầm tách trà trên bàn, khẽ phất lá trà đang trôi nổi bên trên, nắp trà va chạm với tách trà, phát ra vài thanh âm thanh thúy.
“Ngươi hiểu y rất rõ?”
Thanh âm Chử Tu Diễn quạnh quẽ, làm Chử Xu Hoa trong lòng căng thẳng.
Nàng trầm mặc, nhớ lại kiếp trước. Nhiều năm phu thê, sao có thể không hiểu, nguyên nhân chính là vì ở chung từng ấy năm, nàng mới biết người này mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ, vô cùng đáng sợ.
Chử Tu Diễn tiếp tục nói: “Đêm tân hôn ngươi liền hưu phu, với một nam tử mà nói là sự khuất nhục đến cực điểm. Nhưng khi ngươi gặp nạn, y vẫn ra tay tương trợ. Ngươi nói tâm tư y thâm trầm, vậy ngươi biết thái độ của y đối với các hạ nhân là như thế nào không.” Chử Tu Diễn chậm rãi nói khỏi miệng: “Ngươi chưa từng ở chung với y dù chỉ là một ngày. Có lẽ hạ nhân trong Thanh Vân Trai còn hiểu y rõ hơn ngươi nhiều.”
Chử Xu Hoa không tự giác lắc đầu.
Nàng định nói không phải, Sở Văn Lâm hại nàng mất cả mẹ lẫn con, sao nàng có thể không biết y là người thế nào chứ?
Nhưng nàng không thể nói.
Chẳng lẽ muốn nàng nói ra nàng là người trọng sinh, có thể biết trước việc tương lai? Ai có thể tin chứ.
Nàng nhăn chặt mày, mà Chử Tu Diễn rũ mắt không muốn nói thêm lời nào với nàng nữa, đứng dậy định đi ra bên ngoài.
Chử Xu Hoa vội vàng đứng dậy, kéo chân tiến lên trước một bước, định nói thêm gì đó.
Cái chân này là do xà nhà nện xuống vào ngày lửa lớn ấy gây ra, Chử Tu Diễn cũng chính là vì tràng lửa hôm đó mà phải mang mặt nạ.
Hắn dừng chân nghiêng đầu nhìn lại, tóc dài rơi rụng trên trường bào nguyệt bạch ngược ánh mặt trời tựa như đang tỏa sáng, hắn nói với Chử Xu Hoa: “Dựng thân do mình.”
Đây là gia huấn của Chử thị, con cái Chử gia từ nhỏ đã nhớ kỹ trong lòng. Ý nghĩa của lời này chính là bất luận gặp chuyện gì khó khăn, không oán trời trách đất, mà phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, khắc kỉ phục lễ*.
(*) Khắc kỉ phục lễ: Tuân thủ kỉ cương, phục tùng lễ giáo.
Thân hình Chử Xu Hoa thoáng dừng, như thể hồ quán đỉnh*.
(*) Thể hồ quán đỉnh: thông suốt, thấu triệt.
Qua một lúc lâu, nàng hành lễ: “Đa tạ Thế tử giáo huấn, Xu Hoa tự khắc trong tâm khảm.”
——
Ngày xuân ấm áp, Sở Văn Lâm cũng tới lúc ngự thí.
Tuy lúc trước chân y cũng đã tĩnh dưỡng tốt, nhưng vì tránh gặp phải mấy chuyện phiền phức, y vẫn không quay lại Thứ Thường Quán, vẫn ở lại Thanh Vân Trai nghiên tu.
Còn ngự thí là trực tiếp đến chờ ở đại điện trong cung.
Nhưng vừa đến nơi, y liền nghe bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo, sau đó Ninh Tử Sơn liền đến trước mặt y.
Trong lòng Sở Văn Lâm than nhẹ, đây chính là mấy chuyện phiền phức mà y đã muốn tránh.
Ninh Tử Sơn nhìn y chằm chằm, khom lưng vấn an y, ngữ khí lại cực kỳ châm chọc: “Đã lâu không gặp, Sở Thứ thường.”
Sở Văn Lâm lễ phép trả lời: “Đã lâu không gặp.”
“Nghe nói ngài không cẩn thận ngã gãy chân, không biết ngài đã khỏe lại chưa?”
“Rồi.” Sở Văn Lâm gật đầu, liền thấy Ninh Tử Sơn nở nụ cười: “Khỏe rồi thì tốt, ta còn tưởng ngươi không tới được nữa cơ, vậy ta không thể thấy ngươi thi rớt thì không thú vị rồi.”
Ngươi thật sự rất phiền.
Sở Văn Lâm nhìn Ninh Tử Sơn, hy vọng gã có thể đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt của y.
Nhưng đối phương tựa hồ không nhìn vào mắt y: “Ta thấy ngươi nên cáo ốm bỏ thi đi. Gãy chân cũng tốt hơn mất mặt mũi đúng không.”
“Hình như ngươi vô cùng chắc chắn ta sẽ thi rớt thì phải?”
“Đương nhiên.” Vẻ mặt Ninh Tử Sơn khẳng định, gã híp mắt cười nói: “Bởi vì cuối cùng người được chọn chắc chắn sẽ là ta.”
Sở Văn Lâm cười một chút: “Ta không nghĩ vậy nha, rốt cuộc ác giả ác báo mà.”
Lúc này cửa lớn của đại điện được người chậm rãi mở ra, Ninh Tử Sơn hừ cười một tiếng, ý vị sâu xa nói: “Vậy ngươi cứ chờ xem.”
Sở Văn Lâm mặc kệ gã.
Toàn bộ Thứ Thường tiến vào đại điện, giữa điện bày đầy đủ án ghế, trên điện che một mảnh rèm châu, sau rèm là một tòa long ỷ uy vũ hoa lệ.
Sở Văn Lâm vừa ngồi xuống, liền nghe một thanh âm bén nhọn hô: “Hoàng Thượng giá lâm.”
Mọi người lại đứng lên, cúi người hành lễ.
Sau đó liền thấy một nam nhân mặc hoàng bào, dáng người cường tráng đi ra sau rèm che ngồi xuống trên long ỷ, lão thoáng nâng tay, trung khí mười phần nói: “Đứng lên đi.”
Đó chính là hoàng đế Nghiêm Biên Tông.
Một lão thái giám dẫn đầu nâng một cái hộp gỗ trên tay, trên hộp đóng ổ khóa bằng vàng, lão run run rẩy rẩy lấy một chiếc chìa khóa ra, mở ổ khóa, bên trong là đề thi hôm nay.
Lão thái giám bóp giọng nói, nhìn quét toàn trường một chút: “Thời gian cho lần ngự thí này là năm nén hương, hương cháy xong thì phải nộp bài thi, không thể quá giờ, mong các vị Thứ Thường nghe rõ.”
Tiểu thái giám bên cạnh theo lời châm hương.
“Ngự thí bắt đầu.”
Lúc Sở Văn Lâm nhận được đề thi mới phát hiện nó cư nhiên dài ước chừng hai mét. Khó trách cho bọn họ thời gian đến tận năm nén hương, cũng không biết có thể viết kịp được hay không. Ngay khi y đang định đọc đề, lại ngoài ý muốn thấy Ninh Tử Sơn đã bắt đầu nâng bút đáp đề. Trong lòng y hơi chút có chút nghi hoặc, sao tốc độ duyệt đề của gã lại nhanh đến như vậy?
Thời gian năm nén hương nói dài không dài bảo ngắn cũng không ngắn, Sở Văn Lâm vừa viết xong một chữ cuối cùng, thái giám liền bắt đầu thu bài thi.
Hoàng đế ngồi sau rèm đang định phê duyệt bài thi, một thái giám lại đột nhiên đi tới, dựa gần tai lão nói gì đó.
Mơ hồ có thể thấy được lão nhíu mày, sau đó đứng dậy, đi về phía hậu cung.
Lão thái giám đi ra: “Mong các vị Thứ thường tạm thời đừng nóng nảy.”
Nhưng bọn họ đợi đại khái gần hai nén hương, Hoàng Thượng vẫn chưa về, cuối cùng lão thái giám chỉ nói một câu trở về bình tĩnh chờ tin lành, để bọn họ rời khỏi đây trước.
——
Trong Ngự Long Các, lão thái giám từng đứng trước điện hôm qua đi đến: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đang cầu kiến bên ngoài.”
Hoàng đế đang đọc bài thi của đám Sở Văn Lâm, nghe vậy có chút chán ghét phất phất tay: “Không gặp, nói thị quay về tự kiểm điểm lại đi.”
“Vâng.”
Lão thái giám ra khỏi điện: “Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng đang phê duyệt bài thi, ngài vẫn nên quay lại sau thì hơn.”
Hoàng Hậu mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Ngô công công, làm phiền ngài báo lại một tiếng.”
Ngô công công cảm thán một tiếng, “Ai da, nương nương, không phải lão nô không chịu, thật sự đây là ý tứ của Hoàng Thượng. Hôm nay nắng gắt, ngài trở về sớm thì tốt hơn.”
Hôm nay là đầu xuân, ánh nắng cũng vừa lúc ấm áp, nhưng Ngô công công vẫn híp mắt, đầy mặt tươi cười, bộ dáng không có chút gì giống như đang nói dối.
Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn lão một cái, xoay người rời đi.
Nhìn thị đi xa, Ngô công công thở dài một hơi. Khi quay vào trong điện, Nghiêm Biên Tông đang xoa mi tâm, thần sắc bực bội khó nén, Ngô công công tiến lên trước dò hỏi: “Hoàng Thượng có chỗ nào không khoẻ? Muốn lão nô mời thái y hay không.”
“Không cần.” Lão buông tay xuống, vẫn nhíu mày nhìn Ngô công công: “Hoàng Hậu đi rồi?”
“Vâng, nương nương đã đi rồi.”
Nghiêm Biên Tông ném bài thi trong tay lên bàn, ngữ khí nghiêm khắc: “Thật không biết hối cải. Tú phi còn có thai, thị thế nhưng có thể phạt nàng nặng như vậy.”
Ngô công công không nói lời nào.
Hoàng Hậu cũng không phải mới làm những việc này một lần hai lần, nhưng vì ỷ vào cha thị là tướng quân, năm đó từng giúp Hoàng Thượng đoạt ngôi vị Hoàng đế, nên càng thêm không kiêng nể gì, mà Nghiêm Biên Tông lại không thể làm gì được thị. Ngay cả năm đó ái phi của lão cùng đứa của trong bụng của nàng bị thị hại chết, Nghiêm Biên Tông mới chỉ cấm cửa thị hai tháng, tướng quân đã vào cung cầu tình.
Thấy trên bàn có hai phần bài thi, Ngô công công liền đổi đề tài: “Hoàng Thượng đã chọn ra được người xuất sắc rồi ạ?”
Nghiêm Biên Tông nhìn bài thi trên bàn: “Một bài trung quy trung củ nhưng cũng không có sai lầm gì, nhưng thật ra cũng xấp xỉ với dàn ý mà trẫm đã lập ra, một bài khác ý tưởng mới lạ, biện pháp giải quyết vấn đề cũng vô cùng đặc sắc, thật sự là nhân tài có thể đào tạo được.”
“Vậy ngài vừa ý người sau ạ?”
Nghiêm Biên Tông lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn bài thi của Sở Văn Lâm: “Đáng tiếc. Đáng tiếc y lại là người của Chử gia.”
Quyền lực của Thế gia quá lớn, vẫn luôn là một tâm bệnh của hoàng thất. Nếu nói phụ thân của Hoàng Hậu là sói sau lưng lão, vậy Chử gia quyền tài cực lớn chính là hổ trước mặt. Nội các là bộ phận vô cùng gần Hoàng đế, lão sẽ không để người của Thế gia lấy được vị trí này.
“Truyền chỉ xuống, lập Ninh Tử Sơn của Ninh gia làm Trạng Nguyên.”
Ánh mắt Ngô công công chợt lóe, cúi đầu: “Vâng ạ.”
—–
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Sở: Hai mét, thật dài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.