Mặc Tử Lâm gắt gỏng lên đầy giận dữ, giọng nói vang lên đến chói tai " Bỏ con dao xuống."
Ngọc Dao không nghe, từng bước từng bước lùi dần về phía sau, tiếng nói ngập ngừng cất lên.
" Xin lỗi, tôi thà chết chứ không muốn bị anh giày vò thêm nữa."
" Cô dám chết, tôi giết chết mẹ cô." Giọng nói vang lớn đe doạ làm cô khựng lại.
Ngọc Dao bật cười, tiếng cười nghe đến đau lòng. Cuối cùng cũng không thể chết, con dao rơi " Leng keng" xuống đất, cô bất lực mà ngồi sụp xuống. Anh bước từ từ về phía cô, nhặt con dao lên rồi ngồi xổm trước mặt cô giơ đến.
" Muốn giết tôi thì làm đi, đến việc đánh gãy chân một ai đó cô làm còn không được. Huống chi cầm chặt con dao mà giết tôi?"
Cô đưa mắt nhìn con dao trước mặt, bàn tay run rẩy muốn đưa lên định cầm lấy nó.
Chỉ cần giết chết anh, cô sẽ được tự do.
Nhưng nghĩ một hồi, rồi lại buông bỏ cơ hội này, bàn tay thu lại, im lặng quay đi chỗ khác.
Anh nghiêm giọng: " Từ bỏ lần này, cô sẽ không còn cơ hội tiếp theo nữa đâu."
Cho dù anh nói vậy thì cô cũng chỉ im lặng.
Anh nhìn cô đầy lưỡng lự rồi đặt con dao lại xuống đất, trầm giọng nói tiếp: "Ba cô giết nhiều người như vậy. Cô đã từng nghĩ những người đó cũng có gia đình không? Tôi sinh ra và sống lớn lên trong một môi trường tranh đấu đầy chết chóc. Họ không chết thì tôi chết. Mẹ tôi vì bảo vệ tôi mà bị giết, ba tôi thì bị ba cô giết. Cô nghĩ đi, ai mới đáng thương nhất ở đây? Cô, tôi, hay là những người ngoài kia?"
Đôi mắt Ngọc Dao rũ xuống, cô như hiểu ra được điều gì, anh cũng không phải người xấu, chỉ là do cái môi trường mà anh đang sống ảnh hưởng đến mà thôi. Bàn tay đặt dưới đất từ từ chạm vào tay anh, cô nắm lấy, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe " Xin lỗi."
Tử Lâm ngây ngốc, ngọn lửa bừng lên trong người bỗng dịu xuống. Anh không tự chủ mà kéo cô ôm vào trong lòng, nhỏ giọng vào tai cô " Kẻ nào gây ra thì tính sổ với kẻ đó.Nếu ba cô không phải là con rùa rụt cổ thì tôi cũng đã không bắt cô về."
Ngọc Dao không nói gì, giọt nước mắt ấm ức cứ tuôn rơi. Cô dần chấp nhận số phận của bản thân, nghĩ thông suốt. Đã là con thì phải báo hiếu, nếu cha đã gây ra nhiều tội lỗi như vậy thì cô chỉ còn cách sống mà giúp cha trả nợ.
Cuộc đời sau này của cô, có lẽ còn đẫm nước mắt hơn cả bây giờ.
Mặc Tử Lâm thì khác, anh không biết mình đang làm gì nữa, bản tính tàn nhẫn tại sao bây giờ lại đồng cảm với cô?
Cả hai con người đều có nỗi lòng đến từ hai cuộc sống của hai môi trường khác nhau, cứ ngồi ôm nhau như vậy mà không hề hay biết, Thảo Nhi đã đứng bên ngoài nghe lén tất cả mọi thứ, ả ta bộc phát sự ghen ghét, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ trong đôi mắt, ả nhìn ra hành động của anh, không hiểu tại sao con người tàn nhẫn như anh lại đối với cô đặc biệt như vậy.
Lòng bàn tay siết chặt, không can tâm. Trong đầu bắt đầu nghĩ ra một âm mưu thâm độc, lặng lẽ đến rồi cũng lặng lẽ đi, miệng còn nhoẻn lên cười của một kẻ đầy dã tâm " Tao không tin, loại tầm thường như mày có sức hút hơn tao."
Tối hôm đấy, tại một con hẻm của khu ổ chuột.
Một gã đàn ông đang tranh giành thức ăn với một con chó.
" Cút mau, đây là đồ ăn của tao."
Một miếng đùi gà còn dính lại chút thịt, một tay bị mất nguyên bàn tay, một tay cầm lên bỏ vào trong miệng liếm láp đến ghê tởm.
" Đúng là thảm hại." Giọng nói của một người phụ nữ kiêu ngạo cất lên.
Lão ta ngẩng đầu lên nhìn thì trợn tròn mắt nhận ra, đó là Thảo Nhi con gái ông Trình.
" Cô..cô là...Thảo Nhi..."
Ả nhìn lão với ánh mắt chán ghét khinh bỉ nói: " Phải. Tôi không nghĩ một kẻ như ông lại bị anh ta lấy hết tài sản, đúng là nhục nhã."
" Hừ! Thằng ranh đó lừa tao, là nó chơi bẩn. Nếu có cơ hội. Tao sẽ trả thù, đòi lại cái tay đã bị thằng ranh đó lấy mất."
" Tôi có thể giúp ông."
Lão mập bất ngờ, nhưng vẫn có chút cảnh giác " Sao lại muốn giúp tôi?"
" Vì chúng ta đều giống nhau, đều có chung một mục tiêu. Có thêm đồng bọn là sẽ như hổ mọc thêm cách, giúp đỡ lẫn nhau xong rồi thì chia đôi, ai cũng có phần, không ai thiệt. Không phải tốt hơn là đơn phương độc mã sao?"
Lão mập trầm tư, suy nghĩ lời của Thảo Nhi nói ra cũng đúng, vừa trả được thù vừa có tiền sẽ không phải đi giành thức ăn với chó, tội gì không theo. Sau một hồi suy nghĩ, lão cũng nhanh chóng đồng ý.
" Cô muốn tôi làm gì?"
" Qua đây, tôi nói cho nghe."
Rồi cả hai chụm vào xì xào, bàn ra kế hoạch với nhau, nghe xong lão mập hài lòng cười nhe hết cả lợi. Nụ cười của những kẻ độc ác.
[...]
Cả đêm hôm ấy, anh và cô lại ôm nhau ngủ trên giường. Chỉ vì cô vẫn chưa đủ 18, anh không thể nhịn được mà rời khỏi phòng cô từ sớm, sợ ở thêm tí nữa là hỏng ăn luôn cô, miệng lẩm bẩm " Chết mất, rời khỏi đây sớm thôi."
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Dao dậy sớm không thấy anh bên cạnh thì thở ra một hơi nhẹ nhõm " May quá, tối qua không xảy ra chuyện gì cả."
Nói rồi Ngọc Dao đi xuống bếp muốn tự mình làm cái gì đó, thì bước chân chợt dừng lại. Một cô hầu nữ đã đứng ngay trước cửa làm cô giật mình, ấp úng " Cô..."
Còn chưa nói xong, cô hầu nữ ngắt lời. " Có người muốn tôi đưa cái này cho cô."
Dúi mảnh giấy vào tay Ngọc Dao rồi chạy vụt đi, cô khó hiểu nhìn nữ hầu rồi nhìn xuống mẩu giấy, cầm lên từ từ mở nó ra xem, nội dung bên trong ghi " Mẹ được người ta cứu, đang ở toà nhà xx-xx."
Ngọc Dao kinh ngạc không tin vào mắt mình ' Làm sao có thể?" Rồi chợt nhận ra điều bất thường " Đây đâu phải nét bút của mẹ? Nhưng mà... Thôi kệ đi, chắc là do người đó viết, đến đó rồi tính sau."
Cô muốn trốn đi, nhưng chiếc chuông trên chân lại phát ra âm thanh, sợ bị phát hiện cô tháo ra để lại trong phòng, nhưng cũng không còn ý định đeo lại.
Nghe được tin tức anh có việc phải đi, đến tối mới về. Càng thuận tiện cho cô rời đi, nhưng càng đi càng không đúng cho lắm.
" Mấy người canh gác ở đây đâu hết rồi?" Suy nghĩ tới đây, cô cũng mặc kệ. Lần này gặp được mẹ nhất định phải dẫn mẹ chạy khỏi đây.
Một bóng người bước ra, một cô gái vóc dáng yêu kiều che miệng cười đầy toan tính, nhìn Ngọc Dao rời đi. " Chạy đi, rồi sẽ không còn quay lại được nữa."
Càng đi trong lòng càng cảm thấy bất an, không một bóng người cánh gác. Đương nhiên là do Thảo Nhi nhân lúc Mặc Tử Lâm vắng nhà mà dở trò.
Sau một hồi chạy, cô cũng ra khỏi địa bàn anh một cách an toàn, đứng ở chỗ địa chỉ đã ghi trên giấy, lòng càng nôn nao đến hồi hộp khi vẫn chưa nhìn thấy mẹ.
" Tiểu mỹ nhân..." Một giọng nói ẻo dẹo của một tên đàn ông vang lên từ phía sau cô.
Ngọc Dao bỗng chốc rùng mình nhanh chóng xoay đầu lại. Thì bất chợt một cây gậy gỗ lao nhanh đến đập vào trán cô một cái "Bốp!"
Tầm nhìn dần trở nên nhạt nhoà, Ngọc Dao loạng choạng, hình ảnh lúc nhạt lúc rõ của một lão mập, đang cười biến thái nhìn cô với ánh mắt d.âm d.ục.
Máu trên trán chảy ra, cơ thể như không xương ngã ra mặt đất. Cô sợ hãi, lúc này trong đầu chỉ còn nhớ đến cái tên của một người " Mặc Tử Lâm." rồi ngất lịm.