Hắn đã đạt được thân thể nàng, vì sao còn muốn đạt được tâm của nàng chứ?
Hắn làm sao có thể cường thế lại thêm bá đạo như vậy? "Tiêu Dung Diệp, ngươi không biết ngươi lại đang ép buộc làm khó người khác sao? Ngươi đã đạt được thân thể của ta, vì sao còn muốn bá đạo lấy được trái tim của ta? Chẳng lẽ ngươi nhất định phải đem ta làm của riêng, mới bằng lòng từ bỏ ý đồ sao?"
"Không, Cẩu Đản, từ ngày ta biết nàng là nữ tử, ta muốn không chỉ là thân thể của nàng, ta muốn có được toàn bộ của nàng, bao gồm tâm của nàng!"
Tiêu Dung Diệp tao nhã ấn ngón tay lên cánh môi Lệ Ảnh Yên, sau đó vuốt ve từng chút một.
Hắn thích vuốt ve da thịt của nàng, cảm xúc mềm nhẹ nơi đầu ngón tay khiến hắn cảm thấy thật thoải mái.
"Tiêu Dung Diệp, ngươi có thể đừng bá đạo như vậy không?"
"Không, Cẩu Đản, ta không phải là một nam nhân bá đạo, bá đạo của ta chỉ đối với nàng mà thôi!"
"Đừng nói cho ta biết, hôm nay ngươi nói bảo vệ ta, chỉ vì đạt được trái tim của ta!"
"Không, từ khi nàng nói không thích ai trong hai người nam nhân chúng ta, ta đã biết, kỳ thực trong lòng nàng có ta! Trong lòng nàng có ta, ta lại có thể nào không bảo vệ nàng đây!"
"Tiêu Dung Diệp!"
Lệ Ảnh Yên gầm nhẹ, một gương mặt tái nhợt đã tức đến sắp nổ tung rồi.
Lệ Ảnh Yên hít sâu một hơi, muốn để lòng của nàng bình tĩnh lại.
"Tiêu Dung Diệp, đừng quên, nếu Tiêu Uyển Nhu chết, ta cũng không sống được! Đến lúc đó, ta xem ngươi bảo vệ ta như thế nào!"
"Yên tâm đi, Uyển Nhu không chết được, nàng cũng không chết được!"
Giọng nói Tiêu Dung Diệp nhẹ nhàng như đang nói một chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi.
Lệ Ảnh Yên kinh ngạc đến ngây người, quả thực là đang nổi sóng với câu nói "Uyển Nhu không chết được, nàng cũng không chết được" của hắn.
"Ngươi làm sao biết, chúng ta đều không chết được!"
"Đám phế vật của Thái Y viện này muốn giữ đầu, tất nhiên sẽ dùng hết tất cả vốn liếng. Huống chi, bên trong còn có thần y Lộ Lệ kia, bệnh nhân trong tay hắn, cho dù đã chết, hắn vẫn có thể cứu sống người đó!"
Nghe lời nói khoa trương của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên nửa tin nửa ngờ.
Đến người chết đều có thể được hắn cứu sống, vậy hắn còn ở chỗ này làm thái y gì chứ! Trực tiếp cứu sống Tần Hoàng, Hán Vũ, dòng họ tổ tông nước Tống đi, không phải hắn sẽ phát đạt rồi ư, còn ở lại Thái Y viện này chịu tội làm gì!
"Thế nào? Không tin?"
Lệ Ảnh Yên tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Dung Diệp một cái.
"Phóng p, ai có thể tín?"
"Không tin là được rồi, ta thật sự đang ba hoa!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp cười "Khanh khách".
Răng trắng tinh chói lọi lộ rõ ở trước mặt Lệ Ảnh Yên, cảm giác sáng đến chói mắt.
"Ngày nào cũng không đứng đắn!"
"Đúng, ở cùng nàng chính là không nhịn được!"
Nói xong, cánh tay Tiêu Dung Diệp kéo thân thể Lệ Ảnh Yên qua, ngồi ở trên đùi của mình.
Ngón tay dài nhẹ nắm giữ, nâng cằm Lệ Ảnh Yên lên, nhìn nàng chăm chú - -
"Thử từ từ yêu ta, được không?"
Tiêu Dung Diệp lại lần nữa dùng ánh mắt thâm thúy chất vấn Lệ Ảnh Yên, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, khiến trái tim nhỏ của Lệ Ảnh Yên lập tức hoảng sợ.
Tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo của hắn cũng không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi tinh tế.
Thấy Lệ Ảnh Yên chậm chạp không chịu trả lời vấn đề của mình, Tiêu Dung Diệp nắm tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên kéo y phục của mình ra, để lộ bả vai bị thương ở trong không khí.
"Nhìn nơi này đi, là nơi nàng đã đâm xuống. Ta để nàng đâm trái tim của ta, nhưng nàng không làm. Xét đến cùng, là vì nàng hoàn toàn không muốn thương tổn trái tim của ta, cho nên thử yêu ta, nàng sẽ cảm thấy ta tốt hơn trong tưởng tượng của nàng nhiều!"
Tiêu Dung Diệp thâm tình mê hoặc, khiến tâm Lệ Ảnh Yên trầm luân từng chút một.
Cái loại hãm sâu vào vũng bùn này không thể nào tự kềm chế tình cảm thật, nhàn nhạt vén lên một mặt yếu ớt trong đáy lòng Lệ Ảnh Yên.
"Hôm nay ta bào vệ nàng, hoàn toàn bởi vì nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục nàng, bao gồm mẫu phi của ta."
"..."
"Mà ta nói, nàng sẽ không chết. Cho dù nàng muốn chết, ta cũng sẽ theo đến chỗ diêm vương gia, bắt nàng trở về."
Giọng nói âm trầm, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn lời nói chắc chắn, như là lời thề duy mỹ vậy.
"Ngươi... không nói lý!"
Nghẹn thật lâu, lý trí Lệ Ảnh Yên vẫn không cho phép bản thân động tình với nam cặn bã này, nghĩ đến lần đầu tiên của nàng bị hắn mãnh liệt chiếm lấy như vậy, hiện tại lại cường thế muốn tâm nàng, vậy bản thân thành cái gì!
"Không có gì không thể nói lý! Nàng và Thiếu Nghi không thích hợp, ngược lại, nàng và ta rất thích hợp!"
"Nhưng... Nhưng ngươi có vương phi tương lai là Tư Đồ Lan Cẩn rồi!"
Lệ Ảnh Yên tức giận nói ra khỏi miệng, nhưng nghĩ một chút liền hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
"À!"
Tiêu Dung Diệp ý vị thâm trường than một tiếng. Tiếp đó, nhiễm chút ý cười nói qua - -
"Hóa ra, Cẩu Đản là ghen tị! Không nghĩ tới, nàng còn rất để ý chuyện này!"
"Ta... Ai để ý chứ? Tiêu Dung Diệp, ngươi có thể đừng cứt chó tự cho là đúng như vậy không?"
"Nếu nàng để ý chuyện đó, chỉ có thể nói rằng trong lòng nàng có ta! Cẩu Đản, nàng chừng nào thì mới bằng lòng thừa nhận tâm nàng đây!"
"Không hiểu nổi ngươi đang nói cái gì?"
Lệ Ảnh Yên thấy Tiêu Dung Diệp nói chuyện càng ngày càng lạc đề, hận không thể đập bẹp hắn một chút, tức giận đứng dậy, đẩy thân thể hắn ra.
"Tiêu Dung Diệp, ngươi đã có tinh lực nói hươu nói vượn với ta như vậy, chẳng bằng giải quyết chuyện thôn dân chạy nạn đi! Đừng để người nơi đó cảm thấy ngươi đường đường là Thần vương gia lại thất tín với dân!"
Nghĩ tới vấn đề này, Lệ Ảnh Yên cảm giác đây là một biện pháp không thể tốt hơn để tránh khỏi dây dưa của hắn, liền gọn gàng dứt khoát hỏi ra miệng.
"Muốn ta giúp nàng giải quyết vấn đề này? Vậy thì hôn ta một cái!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp lưu manh đưa đầu sang, tiến gò má đến trước cánh môi Lệ Ảnh Yên.
Thấy một khuôn mặt tuấn tú đáng đánh đòn này, Lệ Ảnh Yên vội vàng tức giận đẩy mặt hắn sang một bên.
"Mẹ nó, giải quyết việc này xong, lão nương cho ngươi sảng khoái một lần! Ngươi thấy vậy được không?"
Hào khí của Lệ Ảnh Yên vang dội tận trời xanh, không thèm quan tâm nói qua, nhưng trong lòng đã hoảng loạn đến đòi mạng.
Nghe được Lệ Ảnh Yên hào sảng đánh cuộc như vậy, Tiêu Dung Diệp lập tức cười nở hoa, không chút do dự liền đáp ứng ước định của nàng.
"Được, là nàng nói, ta giúp nàng giải quyết chuyện này, nàng phải làm ta sảng khoái một lần! Ha ha, ta muốn một đêm năm lần!"
Sau khi Tiêu Dung Diệp nghênh ngang cười to nói xong, Lệ Ảnh Yên liền hối hận. Vì sao không dùng não lớn suy nghĩ liền đáp ứng lời nói rơi tiết tháo xuống đầy đất này của hắn chứ!
"Vậy ngươi nói ngươi giải quyết thế nào đi! Bằng không, lão nương coi như ngươi nói chuyện phóng p!"
"Giải quyết thế nào? Rất đơn giản!"
Nói xong, Tiêu Dung Diệp lại lần nữa kéo cổ tay Lệ Ảnh Yên qua, như sợ nàng chạy thoát vậy.
Chợt nghe thấy hắn nói rất đơn giản, Lệ Ảnh Yên lập tức ngưng mi nghi hoặc.
"Ngu ngốc, đương nhiên là nợ máu trả bằng máu rồi!"
Vốn khuôn mặt tuấn tú Tiêu Dung Diệp vẫn là ý cười thâm thúy, lúc nói xong mấy chữ sau liền nhiễm lên một chút tàn khốc.
"Dư Văn Diên này ở trong triều hoành hành một phương, ta đã sớm muốn giải quyết hắn nhưng không có cơ hội, cũng không có lý do liền để hắn tùy ý phóng túng. Nhưng hiện tại không giống, hắn để ta bắt được nhược điểm, ta đây nhất định làm chuyện bé xé ra to một phen!"
"Hiện tại trong tay chúng ta chỉ thiếu chứng cớ, tìm chứng cứ đến là có thể xét hỏi hắn rồi. Bất quá nói đi phải nói lại, Cẩu Đản, ngày đó nàng cũng quá mạnh rồi! Lại có thể đâm hắn bị thương!"
Tiêu Dung Diệp lôi kéo tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên, mắt đầy tán dương nhìn nàng, di0en-da14n.le9.quy76.d00n giống như nhìn thế nào cũng thấy không đủ vậy.
"Ta chỉ là không quen nhìn hắn xem mạng người như cỏ rác, mọi người trong thôn dân chạy nạn đều là người thân của ta, ta không thể nhìn bọn họ vì ta mà uổng mạng!"
"Yên tâm, ta sẽ giúp nàng chuyện này, nàng là nữ nhân của ta, chuyện của nàng đều là chuyện của ta!"
Sau khi Tiêu Dung Diệp khí thế to lớn nói dứt lời, Lệ Ảnh Yên lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tiêu Dung Diệp.
Biểu cảm hoa si này bị mắt sắc của Tiêu Dung Diệp bắt được, liền cười xấu xa.
Cánh môi sầm bạc áp xuống môi anh đào của Lệ Ảnh Yên!