Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 141.1: Mẹ nó, câm miệng (1)




Nhưng nghĩ nghĩ, bản thân không thể để hắn chiếm tiện nghi, huống chi Lệ Ảnh Yên nàng lại có thêm miệng lưỡi tam tấc không nát, nghĩ đến đây, đột nhiên nắm giữ...của hắn.
"Của ngươi, tựa hồ cũng được ta chăm sóc càng mạnh hơn rồi!"
Nam cặn bã này đấu võ mồm với nữ cặn bã lưu manh, ai cũng không chịu nhường ai một câu, rõ ràng như là đang chọi gà.
Nghe thấy lời nói của Lệ Ảnh Yên làm mình có phản ứng, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ sờ sờ mũi.
"Cẩu Đản, nàng nắm của ta, làm ta có cảm giác. Nàng cảm thụ một chút, nơi đó không phải đang lớn sao?"
Rõ ràng cảm nhận được nơi đó dần dần lớn lên, độ ấm cũng cao hơn, một trận cảm giác nóng bỏng không yên lòng truyền đến lòng bàn tay, Lệ Ảnh Yên theo bản năng thu tay.
Cũng không nghĩ tới Tiêu Dung Diệp tay mắt lanh lẹ kéo lấy cổ tay Lệ Ảnh Yên, khiến nàng muốn thu tay, nhưng càng thêm gọn gàng dứt khoát cầm nơi đó.
Thấy thế, Lệ Ảnh Yên liền lo lắng, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sớm đã đỏ hồng, tay nhỏ bé giãy dụa.
Nhưng càng giãy kịch liệt thì lại càng đụng chạm của hắn thêm, khiến nơi đó của Tiêu Dung Diệp không ngừng bành trướng.
"Tiêu Dung Diệp, ngươi vô sỉ, buông ra!"
Lệ Ảnh Yên hoảng hốt, thẹn quá hóa giận, dùng con mắt sáng nhìn chằm chằm Tiêu Dung Diệp.
Nhưng nam cặn bã đáng chết kia cố tình một bộ dáng đánh đòn lợn chết không sợ phỏng nước sôi.
"Không buông, trừ phi nàng làm ta phóng thích ra!"
Vừa nói xong, càng thêm vô lại để tay nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên vuốt ve nơi đó.
"Ưm... Cẩu Đản! Ta chịu không nổi, cho ta đi!"
Tiêu Dung Diệp một bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng, cái loại cảm giác hưởng thụ lại ẩn nhẫn liên tục tra tấn khiến hắn nhíu mày.
"Tiêu Dung Diệp, nam cặn bã ngươi có thể nói chút đạo lý không? Là chính ngươi lôi kéo tay của ta, là ngươi nhóm lửa *, không oán ta được đâu!"
Thấy Tiêu Dung Diệp bởi vì chịu đựng thống khổ mà nhăn lại mày núi đẹp lại, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Lệ Ảnh Yên bỗng nhiên "Tính" trí bừng bừng.
"Vương gia, có phải ngài đặc biệt khó chịu không?"
Lệ Ảnh Yên cười xán lạn, răng khểnh chói lọi lóe lên vô cùng xinh đẹp.
Tiếp đó thừa dịp Tiêu Dung Diệp chưa chuẩn bị, dùng lực với nơi đó. Cổ tay vừa dùng lực, nắm hắn trong tay, vừa bóp chặt lại.
"Á..."
Kích thích mãnh liệt khiến hô hấp Tiêu Dung Diệp càng thêm hỗn loạn, đến giọng nói cũng trở nên thô ráp.
"Cẩu Đản, nàng...nàng đây là đang nhóm lửa trên người ta sao?"
"Đâu có? Ta đây là đang giúp ngài phóng thích đấy!"
Lệ Ảnh Yên híp mắt hạnh vừa nói, vừa tăng nhanh động tác trên tay, bên môi cong lên nụ cười nhàn nhạt yếu ớt không có ý tốt.
Mẹ nó, thế này thì không nhịn nổi nữa rồi!
Tiêu Dung Diệp nổi giận, trên mặt ẩn ẩn lộ gân xanh, cần phải làm cho nữ cặn bã không biết trời cao đất rộng này biết một chút cái gì gọi là - - di0en-da14n.le9.quy76.d00n cưỡng gian không được lại trở thành bị cưỡng gian!
Nghĩ đến đây, cổ tay Tiêu Dung Diệp đột nhiên dùng lực lôi kéo một cái, ném thân thể Lệ Ảnh Yên lên trên giường.
Bị lực đạo bất thình lình của Tiêu Dung Diệp ném thành một chữ "大", chân tay Lệ Ảnh Yên mở rộng.
Thân thể cao to đột nhiên cúi xuống, lung tung xé rách y phục, xé chưa đến mấy lần, từng mảng da thịt liền lộ rõ.
"Nam cặn bã, nói đến là đến! Rốt cuộc ngươi bảo ta phải phản ứng như thế nào!"
"Phản ứng cái gì? Chờ nàng phản ứng kịp, sao ta còn có thể có cơ hội trộm hương chứ!"
Dứt lời, không có gì yêu thương an ủi lúc đầu.
Eo động một cái, nam nhân đột nhiên xỏ xuyên.
- - phân cách tuyến - -
Từ lần Tiêu Uyển Nhu vì tình tự sát, hoàn toàn chấn động Hoắc Thiếu Nghi, khiến cho hắn cũng nhận rõ, cuối cùng hắn có quan tâm Tiêu Uyển Nhu hay không?
Mà đủ loại sự thật, nhất là sau khi trải qua chuyện này, khiến hắn càng thêm khẳng định, bản thân yêu Tiêu Uyển Nhu thật sâu.
Nhất là mấy ngày gần đây, Hoắc Thiếu Nghi đều như keo như sơn dính chung với Tiêu Uyển Nhu. Đến ăn cơm, Hoắc Thiếu Nghi đều là đút cho nàng.
Giống như sự tồn tại lúc trước của Lệ Ảnh Yên đối với Hoắc Thiếu Nghi mà nói chỉ là thoáng qua.
Thấy tính huống Tiêu Uyển Nhu cũng đã khá hơn, Hoắc Thiếu Nghi liền xin thánh chỉ cưới Tiêu Uyển Nhu làm vợ.
Vốn Hoắc Thiếu Nghi phạm vào tội lớn bỏ trốn tổn hại tôn nghiêm hoàng gia, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m kể cả gia tộc Hoắc thị cũng sẽ gặp tai họa.
Nhưng niệm tình Hoắc Thiếu Nghi đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nhận rõ tâm của mình, hoàng thất bên kia cũng không truy cứu nữa.
Huống chi, hiện tại Tiêu Uyển Nhu cũng không thể rời bỏ Hoắc Thiếu Nghi, nếu cho Hoắc Thiếu Nghi hình phạt, chẳng phải là để công chúa cao cao tại thượng làm nữ tử chưa xuất giá đã trở thành quả phụ ư?
Suy nghĩ một chút liền áp chế chuyện ám muội này xuống.
"Ngô hoàng tại thượng, lúc trước Thiếu Nghi phạm phải đủ loại sai lầm, hiện giờ liền tiến đến thỉnh tội với hoàng thượng."
Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi quỳ một gối xuống, thỉnh chỉ nhận tội.
Thấy Hoắc Thiếu Nghi là một bộ dáng tỉnh ngộ, hoàng thượng cũng không muốn làm khó hắn. Dù sao mọi người là động vật cảm tính, gặp phải vấn đề cảm tình, ý nghĩ tự nhiên sẽ nóng lên.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hạo Thiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sao mình vào thời niên thiếu lại không xúc động quá như vậy chứ!
"Tốt lắm, Thiếu Nghi, đều đã qua. Hiện tại ngươi cũng nhận rõ tâm của mình, biết bản thân muốn cái gì rồi! Trẫm chỉ mong ngươi coi Uyển Nhu như mạng, quý trọng nàng, che chở nàng, bao dung nàng một đời một kiếp. Từ nhỏ Uyển Nhu đã không có mẫu thân, là trẫm và Ý phi một tay nuôi nấng đến lớn, trẫm tự nhiên sẽ rất yêu thương. Trẫm gả Uyển Nhu - nữ nhi mình yêu thương cho ngươi, đừng cô phụ tín nhiệm của trẫm đối với ngươi!"
Tiêu Hạo Thiên chân tình nói qua, lấy giọng một người đã trải qua sóng to gió lớn khuyên nhủ Hoắc Thiếu Nghi.
Nghe giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên dặn dò từng chữ, Hoắc Thiếu Nghi thành khẩn gật đầu.
"Thiếu Nghi nhất định không phụ ủy thác của hoàng thượng, nhất định sẽ một đời một kiếp, dùng sinh mệnh đi yêu thương Uyển Nhu."
"Ừ, trẫm tin ngươi. Cứ như vậy, vết thương của Uyển Nhu đã tốt hơn, hôn kỳ liền quyết định cuối tháng này."
Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi hơi gật đầu đáp ứng.
"Tốt lắm, con rể tương lai của trẫm, bồi nữ nhi của trẫm đi. Hiện tại nàng thật là một khắc cũng không rời khỏi ngươi được!"
Nói qua, liền để Hoắc Thiếu Nghi lui xuống.
Mà trùng hợp lúc này, Tiêu Dung Diệp đi vào từ ngoại đường, chạm mặt với Hoắc Thiếu Nghi đang rời khỏi nội đường.
Hiển nhiên, Tiêu Dung Diệp không có lời gì muốn nói chuyện với Hoắc Thiếu Nghi.
Làm nữ nhân của hắn vì hắn ta mà khóc đến hung như vậy, đáy lòng Tiêu Dung Diệp tự nhiên là không dễ chịu.
Nhưng Hoắc Thiếu Nghi cứ cố tình kéo Tiêu Dung Diệp lại.
"Dung Diệp, ta có lời nói với ngươi!"
"Nhưng ta không có gì nói với ngươi!"
Tiêu Dung Diệp lạnh lùng hừ nhẹ, không có ý tốt ngắt lời Hoắc Thiếu Nghi.
"Hận ta? Đúng không!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.