Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 145.1: Ta thích chính là nàng (1)




Cùng với Lệ Ảnh Yên dùng lực rên rỉ, thân mình Tiêu Dung Diệp đã phập phồng rất có tần suất.
Nhìn trên giường sạp, đôi nam nữ tùy ý quấn quýt triền miên, một đám gã sai vặt xông tới trợn mắt há mồm. Đây là tình huống gì hả? Vừa rồi rõ ràng mới nghe được có người kêu cứu mạng mà, làm sao có thể là một tình huống như thế này chứ.
"Tiểu yêu tinh, còn dám kêu cứu mạng không? Đại gia thế nào cũng phải ép khô nàng, cho nàng không xuống giường được!"
Tiêu Dung Diệp nằm rạp xuống, bò xổm ở trên người Lệ Ảnh Yên, nói những lời vốn nói với Lệ Ảnh Yên cho mấy gã sai vặt này nghe.
Vừa thấy hai người làm quá mức kịch liệt mà phát ra tiếng kêu cứu, mấy gã sai vặt cũng rất ngượng ngùng.
Bất quá nghe được tiếng rên của nữ nhân này như là con cừu nhỏ, kêu thật sự phóng túng, mấy gã sai vặt lập tức đứng thẳng, ào ào đưa tay lên mặt, không nhịn được sờ một chút. Nếu lại tiếp tục ở lại bên trong, bọn họ thật sự sợ bản thân sẽ nộp vũ khí đầu hàng.
Bất đắc dĩ, mấy gã sai vặt xám xịt ra khỏi phòng.
Đợi sau khi xác định mấy người này hoàn toàn đi xa, Tiêu Dung Diệp mới nhẹ nhàng thở ra, đứng lên từ trên người Lệ Ảnh Yên.
"Vừa rồi thật sự làm ta sợ muốn chết, thật sự là rất mạo hiểm rồi!"
Vừa nói xong, Lệ Ảnh Yên vừa lấy tay vỗ ngực của mình.
Chưa ổn định lại tinh thân, may là nam cặn bã này cái khó ló cái khôn. Nếu không, mình vẫn không thể không bị các đại hán cường tráng kia đánh nát bươm!
"Cốc!" một tiếng, Tiêu Dung Diệp cho Lệ Ảnh Yên một cú hạt dẻ.
"Nàng còn không biết xấu hổ nói hù chết nàng ư? Nhìn chuyện nàng làm đi, thật không biết đầu của nàng có phải chỉ để trang trí thôi không?"
Tiêu Dung Diệp làm bộ nhíu mày tức giận, đáy mắt tràn đầy tình cảm nhàn nhạt, khe nhỏ sông dài trút xuống.
"Ta nào biết xú nữ nhân kia lại có thể hô to? Hơn nữa, hiện tại ngươi bởi vì nàng đến quở trách ta, không phải là cố ý bao che nàng sao? Nói!"
Nghĩ đến lúc trước Tiêu Dung Diệp đứng về phía Linh nhi, Lệ Ảnh Yên giống như là bắt được cái đuôi nhỏ của Tiêu Dung Diệp, đúng lý không buông tha người.
"Ta bao che nàng ta? Nàng là óc heo sao? Chất lượng này đến rửa chân cho ta, ta cũng không cần! Ta làm sao có thể bao che nàng ta?"
Tiêu Dung Diệp hỏi lại Lệ Ảnh Yên một câu, giữa lông mày nhiễm lên vài phần không vui, tại sao nữ cặn bã này phải nói chuyện về loại kỹ nữ đó chứ.
Nghĩ lại, bản thân cũng lười so đo với nữ cặn bã này, chính cái gọi là "Chó cắn ngươi một miếng, ngươi cũng không thể cắn lại một miếng!"
Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến bên giường sạp, khiêng Linh nhi bị dùng chăn bọc lại thân thể lên trên vai.
Nhìn thấy Tiêu Dung Diệp có một tia giận dữ, thậm chí coi mình như không khí lướt qua, Lệ Ảnh Yên càng thêm không thuận theo, vài bước nhỏ tiến lên, lầu bầu lẩm bẩm nói qua - -
"Ngươi còn nói bản thân không có bao che nàng ta, ngươi rõ ràng chính là thích nàng ta!"
"Ta thích chính là nàng!"
Tiêu Dung Diệp quay đầu, ánh mắt kiên định nói qua với Lệ Ảnh Yên.
Chỉ dừng lại trong nháy mắt, Tiêu Dung Diệp lại lần nữa quay đầu, khiêng thân thể Linh nhi sải bước đi ra ngoài.
Mà Lệ Ảnh Yên vốn đang tức giận la lối, bị lời nói vừa rồi của Tiêu Dung Diệp hóa đá trong nháy mắt, như là một pho tượng Phật, không nhúc nhích cứng ngắc tại chỗ.
Hắn vừa mới nói cái gì? Thích nàng sao? Nàng không có nghe lầm chứ?
Tiếng nói trầm thấp đầy từ tính của Tiêu Dung Diệp còn đang phiêu đãng bên tai Lệ Ảnh Yên, di0en-da14n.le9.quy76.d00n lượn quanh nhiều lần, không ngừng vang vọng.
Lệ Ảnh Yên không thể tin, hắn thật sự nói thích nàng ư? Tại sao cảm giác như là đang trêu chọc mình chứ? Nhưng ánh mắt đó...
Lệ Ảnh Yên còn đang đắm chìm vào câu nói ý ở ngoài lời kia, giờ phút này nàng quả thực là kinh ngạc đến chết, nàng không có nằm mơ chứ?
Nâng tay, Lệ Ảnh Yên hung hăng bấm một cái ở bên má của mình.
"Á... Đau..."
Xem ra chính mình là không có nằm mơ, vậy hắn nói với mình lời này là có ý gì?
Lệ Ảnh Yên hoàn toàn choáng váng, không phải hắn chán ghét mình ư? Làm sao có thể thích mình chứ?
"Này, vương gia, đợi ta với!"
Suy tư thật lâu, Lệ Ảnh Yên mới phản ứng kịp, vội vàng điên cuồng đuổi theo Tiêu Dung Diệp.
- - phân cách tuyến - -
Về tới Thần vương phủ, Lệ Ảnh Yên giống như bị câm vậy, luôn luôn không nói chuyện,cũng không đi tìm Tiêu Dung Diệp hỏi hắn câu nói kia là thế nào, chỉ một mình lập tức về phòng.
Đến ngay cả này đám anh em đến tìm nàng ăn cơm, nàng cũng không có mở cửa.
Hành động không giải thích được này khiến mọi người vừa tò mò vừa lo lắng.
"Cốc cốc!"
"Lão đại, người ở bên trong sao? Nói chuyện đi, lão đại!"
"Này, lão đại, bây giờ người ăn cơm không? Nếu không, chúng ta đổ xí ngầu nha!"
"Đúng vậy. Lão đại, đêm qua ta và Thảo Bao thắng A Quân 20 văn tiền, mời người ra ngoài uống rượu?"
"Lão đại, nói chuyện với người đó, có phải sinh bệnh rồi không?"
Hai người Sơn Pháo và Thảo Bao ở ngoài cửa phòng Lệ Ảnh Yên gọi nàng, nhưng Lệ Ảnh Yên ngược lại giống như là tảng đá, đánh chết cũng không chịu đáp lại một tiếng.
Lệ Ảnh Yên không ăn không uống, cũng không nói chuyện, hai tên bang tiểu la ngoài cửa gấp đến dậm chân, cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hai bọn họ muốn xông vào, lại sợ Lệ Ảnh Yên nổi bão, không thể không làm gì khác, liền ở bên ngoài liên tục gõ cửa.
"Sao vậy?"
Chợt, một giọng nói trầm ổn nội liễm giống như mang theo ma lực bay vào tai hai người.
"Chào Thần vương gia!"
Thảo Bao và Sơn Pháo khom người với Tiêu Dung Diệp, ở Thần vương phủ này đợi mấy ngày, bang Tiểu La cũng đã trở nên lễ phép hơn.
Tiêu Dung Diệp gật gật đầu, tiếng nói liền vang lên, lại lần nữa hỏi câu - -
"Đã xảy ra chuyện gì? Hai người các ngươi ở trong này làm cái gì?"
"Aizz, còn không phải lão đại sao! Từ tối hôm qua trở về đến bây giờ, không ăn cũng không uống, quan trọng nhất chính là, 'Hắn' lại có thể không nói chuyện, tự nhốt mình ở trong phòng này một ngày một đêm rồi!"
Nghe được hai người Tiểu La nói như vậy, đột nhiên Tiêu Dung Diệp giống là nhớ tới đến cái gì.
Từ tối hôm qua trở về đến bây giờ đã là hai ngày trời rồi, hắn đều luôn thẩm vấn Linh nhi kia, bận rộn đến loạn tay loạn chân, thật đúng là xem nhẹ nữ cặn bã kia, chẳng lẽ nàng đang giận dỗi với mình?
"Lão đại của các ngươi cứ giao cho bổn vương xử lý là tốt rồi, hiện tại hai người các ngươi đi phòng bếp, nhìn xem còn có thể ăn cái gì không, sau đó đưa tới đây."
Nghe được Tiêu Dung Diệp một phen phân phó, hai người Thảo Bao và Sơn Pháo liền tiêu sái đáp ứng.
Sau khi thấy hai tiểu la này đi ra ngoài, Tiêu Dung Diệp nhàn nhạt hít một hơi không khí lạnh lẽo, sau đó mở cửa phòng Lệ Ảnh Yên ra, bước tiếp bước chân vững vàng đi vào bên trong.
Vừa vào cửa liền thấy Lệ Ảnh Yên co rút thành một đoàn, nằm ở trên giường.
Thân thể nhỏ nhắn đưa lưng về phía cửa, lúc Tiêu Dung Diệp nhìn ra sự cô đơn bất lực.
Nhìn thấy nàng gầy nhỏ như vậy, ánh mắt Tiêu Dung Diệp không khỏi trở nên nhu hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.