Đúng rồi, Cẩu Đản, tư thế vểnh pp vừa rồi của nàng là đang chờ cái kia của ta sao?"
Nụ cười tà mị mê người như trăng sáng, sáng đến vô cùng chói mắt, nổi bật ở trong đôi mắt trong suốt của Lệ Ảnh Yên, đẹp đến mê hoặc người.
"Ngươi... bệnh thần kinh, ai đang đợi ngươi hả? Còn cái kia nữa chứ, ta phi!"
Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ Ảnh Yên không khỏi đỏ hồng.
Mẹ nó, tư thế vểnh pp vừa rồi của mình có câu hồn như vậy không? Nam cặn bã đáng chết lại có thể xấu xa, không biết xấu hổ châm chọc như vậy.
"Bằng không thì sao?"
Tiêu Dung Diệp nhếch môi cười yếu ớt, hỏi lại Lệ Ảnh Yên một câu, ngón tay thon dài như là rắn nước linh động, xẹt qua từng tấc da thịt của Lệ Ảnh Yên.
"Ai nha, đừng náo loạn."
Cảm giác tê dại đụng chạm, thân thể Lệ Ảnh Yên cả kinh, theo bản năng run lên.
"Vật nhỏ, sao lại mẫn cảm như vậy? Đã lâu không có ì ạch rồi, có nhớ nó không hả!"
Tiêu Dung Diệp có điều ngụ ý nói qua, Lệ Ảnh Yên lập tức hoảng hốt.
Nàng cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên biết hắn nói "Nó" là cái gì rồi.
Quả nhiên ngay sau đó, "Lão Bằng Hữu" của Tiêu Dung Diệp liền khí thế hung mãnh xuất hiện ở trước mặt Lệ Ảnh Yên.
Nhìn cứ giống như là rồng lửa chiếu ảnh ngược trong con ngươi của mình, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Lệ Ảnh Yên trừng lớn mắt đẹp, cường ngạnh nuốt ngụm nước miếng.
Theo bản năng, Lệ Ảnh Yên vừa xô vừa đẩy Tiêu Dung Diệp ra.
"Đừng nháo!"
"Vì sao đừng nháo? Tư thế vểnh người vừa rồi của nàng không phải là đang đợi ta 'bắn hoàn toàn' vào nàng sao?"
Tiêu Dung Diệp cười đến càng thêm tà tứ, một đôi mắt đen toát lên ánh lửa liệt diễm.
"Ai đang đợi ngươi 'bắn hoàn toàn' hả? Ta... tư thế này của ta rõ ràng là vì nguyệt sự của ta đến thôi!"
Lệ Ảnh Yên thẳng thân thể, tận lực để bản thân nói chuyện đúng lý hợp tình.
Vốn nàng nhàm chán vô nghĩa mới bày ra tư thế như vậy, sao đến miệng của nam cặn bã lại biến thành nàng muốn ì ạch với hắn rồi chứ? Thật đúng là miệng chó không mọc ra ngà voi.
"Nguyệt sự đến ư?"
Tiêu Dung Diệp nửa tin nửa ngờ, hắn nhớ được nguyệt sự của nàng là ngày nào, mà ngày này hoàn toàn không phải. Tiểu Cẩu Đản này đang lừa gạt mình sao?
"Ừ, đúng, nguyệt sự đến!"
"Vậy cũng không đúng, nguyệt sự đến và tư thế này có quan hệ gì với nhau?"
Tiêu Dung Diệp cũng không muốn vạch trần tính toán nhỏ nhặt của Lệ Ảnh Yên, chỉ là muốn trêu chọc nàng thôi.
Huống chi bản thân ra roi thúc ngựa chạy tới đây từ đội người ngựa ở ngoại ô, di0en-da14n.le9.quy76.d00n đã sớm mệt đau đến sốc hông, thật đúng là có tinh lực muốn nàng đấy?
Hắn chỉ là nhớ thương nàng, nghĩ muốn có nhiều trao đổi hơn với nàng, thậm chí không tiếc phong trần mệt mỏi chạy trở về.
"Có quan hệ gì? Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi không phải nữ nhân, ngươi đương nhiên không hiểu, tư thế này có thể khiến dì cả chảy ngược trở về! Đúng, chính là lý do này, có thể chảy ngược trở về."
Lệ Ảnh Yên nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh, cả người đều lâm vào trong sự bào chữa của mình.
Chỉ là lý do ngu ngốc này, nam cặn bã kia có thể tin sao?
"À, còn có loại công hiệu này sao! Xem ra nàng nên đi Thái Y viện, chỉ chiêu này cho thái y, có lẽ..."
Tiêu Dung Diệp đột nhiên lấn đến gần Lệ Ảnh Yên, khuôn mặt tuấn dật, tà tứ phóng đại, gằn từng tiếng - -
"Còn có thể hỗn loạn trở thành nữ thái y duy nhất trong lịch sử đấy!"
Nói xong, thừa dịp Lệ Ảnh Yên vô tội mở mắt to nhìn về phía mình, liền lao thân thể qua, đè người nàng ở dưới thân.
"Này, nam cặn bã, ngươi làm gì?"
Mắt Lệ Ảnh Yên đầy vẻ kinh hoảng như thỏ, mắt nước xao động lóe ra giảo hoạt không rõ.
"Không làm gì, ta chỉ là muốn kiểm tra một chút, rốt cuộc nguyệt sự của nàng có đến không?"
Giọng nói sa sút, bàn tay to của Tiêu Dung Diệp liền tà ác lôi kéo đai lưng bên hông Lệ Ảnh Yên.
Một tiếng vải vóc nhẹ chạm vào nhau, y phục Lệ Ảnh Yên liền bị mở rộng ra, phá thành những mảnh nhỏ.
Trong phút chốc thân thể mảnh khảnh xinh xắn giống như con cá trồi lên mặt nước.
Nửa tháng không thấy, thân mình tiểu nữ cặn bã này vẫn gầy yếu như vậy. Nhất là bộ ngực, tựa hồ sau khi mình ít dạy dỗ liền không có lớn lên nữa.
"Ta có tới hay không, vì sao ngươi phải kiểm tra, ngươi là cái thá gì!"
Nói xong, Lệ Ảnh Yên đẩy bàn tay to gông cùm xiềng xiếc của hắn ra, kéo đai lưng qua, muốn cài lên cho mình.
"Ta là nam nhân của nàng, vì sao không thể kiểm tra cho nàng? Còn có, Cẩu Đản, sao ta không dạy dỗ nàng, ngực của nàng liền không nghe lời, không chịu lớn lên nữa chứ?"
Lời nói nhàn nhạt của Tiêu Dung Diệp có chứa ý vị trêu đùa nói qua, nhưng Lệ Ảnh Yên nghe vào trong tai thì chói tai giống như là độc dược trí mạng vậy.
"Bệnh thần kinh, ngực của ta có quan hệ gì với ngươi, không hiểu ra làm sao!"
Lệ Ảnh Yên liếc trắng mắt, vẫn muốn thoát khỏi từ trong giam cầm của hắn. Nhưng cố tình nam cặn bã này lại lôi kéo bản thân, chết sống không để nàng đào thoát nửa bước.
"Đại ca, chúng ta đừng náo loạn, mệt nhọc rồi thì ngủ đi!"
Lệ Ảnh Yên lẳng lặng thở ra một hơi dài, tận lực để bản thân giữ vững bình tĩnh nói chuyện với hắn.
"Ngủ nghỉ gì? Ta mang cho nàng một phần đại lễ, không hiếu kỳ sao?"
"Đại lễ? Cái gì vậy?"
Nghe được Tiêu Dung Diệp nói mang lễ vật đến cho mình, Lệ Ảnh Yên nhất thời như là một con ngựa hoang vui vẻ, lập tức đứng lên từ trên giường, di0en-da14n.le9.quy76.d00n mắt đầy tò mò nói chuyện với Tiêu Dung Diệp.
"Là cái gì? Mau mau cho ta xem?"
"Không muốn."
"Vì sao?" Chợt nghe đến Tiêu Dung Diệp nói mang lễ vật đến cho mình, nhưng không chịu cho nàng xem, Lệ Ảnh Yên lập tức xù lông hỏi ra miệng.
Chẳng lẽ, hắn đang mặc kệ mình?
"Muốn xem phải không? Vậy hôn ta một cái!"
Tiêu Dung Diệp ngửa đầu, lưu manh nói, bộ dáng như đang trêu chọc.
Vốn tò mò rốt cuộc hắn mang theo đại lễ gì, nàng cũng biết lần này hắn đi sứ quốc gia khác, tất nhiên có thể mang về được một ít vật ly kỳ cổ quái, liền không chút suy nghĩ 'chụt' một tiếng thật lớn lên trên khuôn mặt tuấn dật của Tiêu Dung Diệp.
"Được rồi, ta hôn rồi, cho ta xem đại lễ đi!"
"Ai nói muốn nàng hôn mặt?"
Tiêu Dung Diệp lập tức kháng nghị, tuy rằng hắn thật vừa lòng với nụ hôn này, nhưng dù sao cũng là hôn gò má, không có ý tưởng mới gì
"Vậy nếu không là nơi nào?"
"Môi, lần này, ta muốn nàng hôn môi ta."
Được rồi, nữ cặn bã này nhất định phải hôn môi của mình. Bình thường đều là hắn hôn nàng, lần này bọn họ phải trao đổi vai diễn, đổi nàng hôn môi của mình. Nghe được lời nói vô lễ lại không biết xấu hổ như vậy của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên liền xù lông, bộ dáng giống như là ăn thịt người, biểu lộ này có thể đi lên cắn hắn rồi.
"Mẹ nó, đùa giỡn ta đúng không?"
"Nào có đùa giỡn nàng chứ? Là chính nàng không hỏi rõ yêu cầu liền tự tiện chủ trương, oán ai hả?"
Tiêu Dung Diệp nhún nhún vai, một bộ dáng khăng khăng nàng phải làm việc dựa theo yêu cầu bản thân.
"Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, hôn ngươi còn không bằng hôn heo đâu! Rốt cuộc ngươi có mang lễ vật cho ta không?"
Cho dù nam cặn bã kia lại yêu cầu vô sỉ thế nào, Lệ Ảnh Yên vẫn thật tâm tò mò rốt cuộc hắn mang đại lễ gì cho mình
"Có mà, thật sự có mang lễ vật cho nàng! Chỉ cần nàng hôn ta! Ta liền cho nàng xem, như thế nào?"
Thấy Tiêu Dung Diệp tiếp tục kiên trì yêu cầu lưu manh vô lý lại không biết xấu hổ đó. Mày dày mày dạn, bốn chữ to này như là một dòng gió xoáy thổi qua trong óc của nàng.
"Nếu ta hôn, ngươi thật sự sẽ cho ta sao?"
Lệ Ảnh Yên vẫn mang theo một tia chần chờ, dù sao nếu nàng thật sự hôn hắn, lại không có cái gọi là đại lễ, không phải bản thân sẽ thua quá lớn ư!
"Thật sự sẽ cho nàng, nếu không cho nàng, ta chia cho nàng một nửa Thần vương phủ, làm tài sản trên danh nghĩa của Cẩu Đản nàng!"
"Oa ha ha, thật sao?"
Lệ Ảnh Yên không thể tin mở to mắt, cảm giác bản thân như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời vậy. Hắn, lại có thể nguyện ý lấy nửa tòa phủ đệ để cầm cố. Oa ha ha, nụ hôn của nàng thật sự là rất đặc biệt đáng giá rồi.
"Thật sự!"
Sau khi nghe được hai chữ như trảm đinh chặt sắt của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên không do dự nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ dò xét tiến lên, cánh môi khéo léo giống như là giọt sương rơi trên cánh hoa vào lúc sáng sớm, hôn lên trên cánh môi nhỏ bé này.
Trong nháy mắt đó, Lệ Ảnh Yên theo bản năng kéo ra liền.
Nhưng nào biết, bản thân muốn thoát đi nhưng bên môi giống như thoa mật, tiểu não dao động liền bị một bàn tay to khống chế.
Ép đầu nàng về phía hắn, đôi môi củ ấu lại lần nữa như là giác hút lây dính hơi thở nam tính của đối phương.
"Ưm..."
Đầu óc Lệ Ảnh Yên đột nhiên trống rỗng, nhưng lý trí còn lại vẫn đang nói cho bản thân biết. Nam nhân, quả nhiên là nói không giữ lời.
Thật lâu sau nam nhân mới lưu luyến rời khỏi cánh môi bị mình hôn đến sưng đỏ, giống như hôn lại tất cả những ngày không có hôn môi nàng vậy, một khắc vừa mới hôn môi kia liền phóng thích toàn bộ.
Lệ Ảnh Yên tức giận, nghiêng đầu, chà lau cánh môi.
"Nam cặn bã chính là nam cặn bã, nói chuyện giống như phóng p, không phải nói hôn ngươi một chút là được rồi à? Sao lại hôn lâu như vậy chứ?"
Lệ Ảnh Yên cảm giác bản thân vô cùng ủy khuất, nàng thông minh hơn nữa vẫn sẽ bị nam cặn bã này đùa giỡn xoay quanh.
"Này, tiểu yêu tinh, nghĩ mổ ta một chút qua loa cho xong đúng không? Chỉ là, ta đã cấm dục lâu như vậy, nàng không thể lý giải một chút khổ não của ta sao?"
Tiêu Dung Diệp chu môi ở trước mặt Lệ Ảnh Yên, bày ra bộ dáng vừa thấy đã thương!
"Thôi, thôi, lễ vật của ta đâu?"
Nghĩ nghĩ, Lệ Ảnh Yên cảm thấy bị hôn thì bị hôn rồi, lại không thể thiếu một miếng thịt, coi như chó cắn một phát là được rồi.
Thần Mã Đô Thị Phù Vân(1), lấy đại lễ tới tay mới là đạo lý đúng.
Quả nhiên ngay sau đó, Tiêu Dung Diệp ngượng ngùng một chút, lấy ra từ áo bào màu trắng - -
- - - - - -
Chú thích:
(1) Thần Mã Đô Thị Phù Vân: Ngựa của thiên Chúa là những đám mây (Shen mǎ dou shì fú Yun), từ thông dụng mạng, những đám mây là gì sự hòa âm, có nghĩa là không có gì đáng nói, đã phàn nàn về ý nghĩa của một tiếng thở dài, hiện nay có rất nhiều những người cùng tự thoải mái hạn. Đám mây, biến mất. Bloom một lần nữa, những người quan tâm, từ bỏ một cái gì đó, có lẽ nó không phải là điều đáng nói.