Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 152.1:




"Dung Diệp, con khen Lan Cẩn tốt như thế, là thật sự nguyện ý cưới nàng làm vợ sao?"
Tiêu Hạo Thiên nhíu mi nghi ngờ, dù sao ông vẫn cho rằng Tiêu Dung Diệp thích chính là Tiểu Cẩu Đản này, sao đột nhiên lại khen Lan Cẩn tốt, chẳng lẽ hắn thích chính là Lan Cẩn ư?
"Lan Cẩn này quả thật là tốt hiếm thấy, hơn nữa hoàn toàn thích hợp làm vương phi của nhi thần."
Tiêu Dung Diệp tà tứ nhếch môi nói qua, một đôi mắt ưng sáng sắc bén chớp mắt một cái, lại chớp mắt một cái, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng thuần, giống như muốn in tất cả biểu cảm của Lệ Ảnh Yên vào trong đầu vậy.
"Chỉ là..."
Chợt, lời nói Tiêu Dung Diệp xoay chuyển, tựa tiếu phi tiếu câu môi.
Mà Lệ Ảnh Yên vốn còn cúi đầu nháy mắt như là bị cái gì kích thích, đột nhiên nâng lên.
Đúng lúc, ánh mắt hai người giao nhau.
"Nhi thần cảm thấy nữ tử tùy tiện càng thích hợp với nhi thần - tiểu tử phóng đãng này hơn. Cho nên, cho dù cưới vợ, nhi thần cũng hi vọng là một nữ tử khiến nhi thần vui vẻ."
Tiêu Dung Diệp gằn từng tiếng, lời nói rất là chắc chắn, trên gương mặt tuấn tú đều không có vẻ đùa giỡn không kềm chế được.
Một khuôn mặt tuấn tú kiên định không dời in ở trong mắt Lệ Ảnh Yên, khiến tiếng lòng vốn bình tĩnh của nàng đột nhiên run lên.
Lệ Ảnh Yên vừa kích động lại hiếu kỳ để tay lên ngực tự hỏi.
Hắn... nói người nữ tử đó là mình sao?
Quả nhiên, Tiêu Hạo Thiên đã sớm đoán được tên tiểu tử này không thích Lan Cẩn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn mà nữ tử tùy tiện, nói chính là Cẩu Đản đi.
Xem ra chính mình coi như là hiểu rõ nhi tử của mình.
"Dung Diệp, dựa theo lời con nói, trong lòng trẫm thật có biết một nữ tử như vậy."
Nói xong, Tiêu Hạo Thiên dừng một chút, con ngươi quắc thước mang theo đánh giá nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Dung Diệp một chút, lại nhìn Tiểu Cẩu Đản đang cúi đầu một chút.
Chốc lát, hắng giọng một tiếng.
"Trẫm quyết định, gả Cẩu Đản cho Dung Diệp làm vương phi!"
"Cái gì?"
Lệ Ảnh Yên lập tức nâng đầu lên, không thể tin mở to con ngươi, một trái tim nhỏ đều sắp bắn ra từ trong cổ họng.
"Có vấn đề gì sao? Tiểu Cẩu Đản?" Tiêu Hạo Thiên đã sớm liệu đến Cẩu Đản này sẽ có biểu cảm hoảng sợ không thể tin được này, đến giọng nói cũng là sóng nước chẳng xao không sợ hãi như vậy.
Ngược lại nhi tử này của mình, sao nghe câu nói như thế lại giống như người không việc gì chứ?
"Không được, hoàng thượng."
Sao ngài có thể gả ta cho nam cặn bã này hả?
Lệ Ảnh Yên không khỏi rối rắm hỏi một câu ở trong đáy lòng, hiện tại trong đầu nàng cực kỳ loạn. Hoàng thượng này nói gả mình cho ai, sao ngay cả suy tính cũng không thèm suy tính chứ?
"Vì sao không được? Cẩu Đản."
"Ta..."
Lệ Ảnh Yên ấp úng nói không nên lời nguyên do vì sao, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại với nhau, mười ngón bất an đan xen.
Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Lệ Ảnh Yên, Tiêu Hạo Thiên cũng không làm khó tiểu cô nương này nữa!
Lời nói liền xoay chuyển, chỉ mũi nhọn vào Tiêu Dung Diệp.
"Dung Diệp, nếu trẫm gả Cẩu Đản cho con! Con có ý kiến gì không?"
Bị Tiêu Hạo Thiên hỏi, trong lòng Tiêu Dung Diệp đã sớm vui đến nở hoa, di0en-da14n.le9.quy76.d00n nhưng không muốn nữ cặn bã đáng chết kia biết hắn có bao nhiêu khát vọng với hôn sự này, liền cố làm ra vẻ hắng giọng.
"Cái này...cái này sao..."
Tiêu Dung Diệp đưa tay, vuốt ve cánh môi mỏng của mình, mày núi đẹp giống như đang rối rắm nhíu chặt với nhau.
Thật lâu sau vẫn không đợi được câu dưới của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên không hiểu, gấp đến độ trong lòng bàn tay đều chảy ra một tầng mồ hôi. Mà Tiêu Hạo Thiên cũng đã chờ đến vô cùng sốt ruột.
Chợt, tiếng nói thâm thúy mang theo từ tính du dương vang lên.
"Lệnh của phụ mẫu, nhi thần cũng không thể không theo, nhi thần hết thảy đều mặc cho phụ hoàng làm chủ!"
"Tốt! Ha ha!"
Tiêu Hạo Thiên chợt kích động nhếch miệng cười to, trên mặt là trạng thái người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái bừng bừng.
"Tốt lắm, vậy ba ngày sau con và hoàng muội của con đồng thời đại hôn!"
"Cái gì?"
Vẻ mặt Lệ Ảnh Yên đầy kinh ngạc, giống như là tiến vào bên trong chảo nhuộm lớn, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m biến hóa đủ màu đủ dạng.
- - phân cách tuyến - -
Thấy Tiêu Dung Diệp nghênh ngang theo hoàng thượng đi ra từ trong thiên điện, trên mặt Lệ Ảnh Yên lập tức sưng lên giống như gan heo thối, một phen kéo Tiêu Dung Diệp vào trong phòng của mình.
Vừa vào cửa, tiếng rít gào to lớn của Lệ Ảnh Yên liền đổ ập xuống - -
"Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi chơi ta phải hay không? Không phải ngươi muốn kết hôn với Tư Đồ Lan Cẩn kia sao? Quỷ quái thế nào lại biến thành ta! Ngươi mau cho ta một đáp án, bằng không hôm nay ta liền thiến ngươi!"
"A, tiểu nương tử của ta, sao lại nổi giận như vậy? Phụ hoàng ta hi vọng ta cưới ai, ta liền cưới người đó? Chẳng lẽ vậy cũng cần lý do sao!"
Tiêu Dung Diệp bất cần đời mở hai tay ra, nhún nhún vai, tựa như chuyện gì cũng không có quan hệ gì với hắn vậy, lắc đầu sang trái, lắc đầu sang phải.
Nhưng biểu cảm càng phóng đãng không kềm chế được như thế lại càng khiến Lệ Ảnh Yên nổi giận, giơ nắm tay lên, hành hung lên trên người Tiêu Dung Diệp.
"Bốp, bốp, bốp!"
"Mẹ nó, nam cặn bã đáng chết, ngươi khi dễ ta nghiện rồi phải không? Còn muốn cưới ta trở về, ngươi nằm mơ!"
Chợt, Lệ Ảnh Yên rút ra, lấy bộ tiết y hôm qua hắn tặng mình, một phen ngăn chận cái miệng thúi kia của Tiêu Dung Diệp.
"Ưm..."
"Nam cặn bã đáng chết, lão nương cho ngươi không thể nói một câu nào hết. Mẹ nó, ngươi nghe đây, hiện tại lập tức đi đến chỗ hoàng thượng, nói muốn hủy hôn ước kia cho lão nương. Bằng không, hiện tại ta liền biến ngươi thành thái giám!"
Lệ Ảnh Yên tận lực dùng lời nói uy hiếp Tiêu Dung Diệp, một khuôn mặt khéo léo đều dữ tợn đến sắp ăn thịt người rồi
Trước đó, nam cặn bã đáng chết đã nói Tư Đồ Lan Cẩn tốt như vậy, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cố tình muốn chết tiệt cưới nàng, xem Lệ Ảnh Yên nàng là đần độn ư? Sau khi cho một bạt tai, lại cho bản thân một viên táo ngọt.
"Ưm..."
Tiêu Dung Diệp tìm đường chết, làm bộ như bản thân bị Lệ Ảnh Yên ức hiếp không chỗ dung thân, ấp úng lắc lư chân tay, như là đang khẩn cầu Lệ Ảnh Yên buông tha hắn vậy.
Thấy trong con ngươi đen của Tiêu Dung Diệp đều là vẻ hoảng sợ kinh hồn táng đảm, Lệ Ảnh Yên tiến đến gần hắn trên giường sạp, chống hai tay ở hai bên thân thể hắn.
"Mẹ nó, muốn ta thả ngươi sao? Được thôi, đi tìm hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Vậy thì ta sẽ tha cho ngươi, bằng không..."
Lệ Ảnh Yên đột nhiên nhếch môi, híp mắt cười tà ác, lấy một chiếc kéo qua.
"két, két" dao động ở trước mắt Tiêu Dung Diệp hai lần.
Nhất thời, mắt sáng của Tiêu Dung Diệp trừng lớn hơn nữa.
"Hắc hắc, sợ rồi sao? Không muốn đoạn tử tuyệt tôn thì mau đi tìm hoàng thượng."
Thấy tình thế, Tiêu Dung Diệp vội vàng gật đầu, hình như rất sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.