Hôm sau, cách đại hôn của Tiêu Dung Diệp và Lệ Ảnh Yên còn có hai ngày, trên dưới trong cung đều đã bắt đầu gióng trống khua chiêng chuẩn bị.
Mà tối hôm qua, từ khi Ý phi ăn cánh bế môn của hoàng thượng, nghiễm nhiên là một bộ dáng thờ ơ đối với đại hôn của Tiêu Dung Diệp và Tiêu Uyển Nhu.
Từ tối hôm qua cho tới đúng giữa trưa hôm nay, Ý phi đều lấy nguyên nhân thân thể bị bệnh nhẹ, ốm đau ở trên giường, chẳng quan tâm đến đại hôn của huynh muội bọn họ.
"Ý phi nương nương, đây là hoàng thượng sai người đưa cung phục tới cho ngài, để ngài mặc vào tiệc cưới tối mai!"
"Ném đi!"
Ý phi nằm một mình ở trên giường buồn bực, phiền chán mở miệng, giọng điệu ác liệt lộ ra không kiên nhẫn nồng đậm, một gương mặt diêm dúa loè loẹt cũng bị tức giận biến thành màu xanh.
Thấy nương nương nhà mình đang nổi nóng, thị nữ liền thức thời lui xuống.
Đang lúc Ý phi tức giận đến có thể nổ phổi, một đạo bóng đen lấy tốc độ sét đánh đột nhiên tiến vào Bích Tiêu cung, lộn mèo đẹp mắt, liên tục tránh thoát hơn mười ánh mắt cung nhân.
"Vút!" một tiếng, thân mình Liêu Chiêm Hạo quỷ mị xuất hiện ở phía sau Ý phi.
"Ý muội, chuyện gì chọc muội sinh khí như thế?"
Vừa thấy là bạn tri kỉ của mình đến đây, Ý phi lập tức khóc lóc, hé ra gương mặt xinh đẹp.
Vội vàng giống như hồ điệp nhào vào trong lòng Liêu Chiêm Hạo.
"Hu... Cuối cùng huynh cũng đến rồi, ta rất ủy khuất đó!"
Ý phi làm nũng, trên mặt người đẹp hết thời hiện ra biểu tình bị uất ức thật lớn.
"Đến, Ý muội, đã xảy ra chuyện gì? Nói với ta, ta trút giận cho muội!"
Nói xong, Liêu Chiêm Hạo một thân y phục dạ hành màu đen ôm lấy bả vai Ý phi đến trên giường.
Ý phi chui vào trong lòng Liêu Chiêm Hạo, làm nũng rầm rì nói - -
"Huynh nhất định phải làm chủ cho ta, bằng không toàn bộ kế hoạch của chúng ta đều nước đổ về biển đông rồi!"
- - phân cách tuyến - -
Bóng đêm mờ mịt, giờ tý vừa qua khỏi, ánh trăng sáng rõ bị mây mù ngăn trở một mảng lớn, chấm nhỏ run rẩy phát ra ánh sáng suy yếu.
Từ sáng tinh mơ đã phải đến Cẩm Tú các thử đồ, lại theo hoàng thượng ứng phó giao thiệp với một loạt hoàng thân quốc thích, thể xác và tinh thần của Lệ Ảnh Yên đều thật sự mệt mỏi.
Đến canh ba buổi sáng mới có thể nghỉ ngơi, không khỏi kéo thân mình mỏi mệt, từng bước một đi đến Dịch Đình.
Lệ Ảnh Yên sắp trở thành Thần vương phi, vốn hẳn nên vào ở Thiên Điện phía tây Đông Cung, nhưng nàng lười có dính dấp với đám hậu duệ quý tộc quan to xa hoa dâm đãng nên liền "Từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" một mình trở về Dịch Đình.
Trải qua tối hôm qua nhẹ nhàng vui vẻ giao hợp với Tiêu Dung Diệp, cùng với lời nói vào lúc động tình thật sâu, Lệ Ảnh Yên dĩ nhiên nhận định kỳ thực bản thân cũng yêu hắn.
Cho nên gả cho hắn, chẳng qua là xoay xoay vặn vặn trên tâm trí thôi.
Huống chi lời nói của hoàng thượng cũng có lý, nếu Tư Đồ gia lấy Dung Diệp làm lợi thế áp chế, đến phản đối với hoàng thượng bằng vũ trang, hậu quả này thật không thể tưởng tượng được.
Cho nên nữ nhi Tư Đồ gia, tuyệt đối không thể gả vào trong hoàng thất.
Hoàng thượng đối xử với nàng tốt như vậy, bản thân mượn nước đẩy thuyền hoàn trả hoàng thượng một cái nhân tình, có gì không tốt?
Mỹ nam trong tay, tâm tình thật sự của nàng đã bại lộ, vậy thì không cần che dấu. Hàng đêm áp bức Tiêu Dung Diệp, đây là lý tưởng và khát vọng sau này của Lệ Ảnh Yên.
"Khanh khách!"
Nghĩ đến đây, Lệ Ảnh Yên không khỏi cười ngốc nghếch.
Nhưng khi nàng vui vẻ cười to, một đạo bóng đen như gió xoáy lướt qua, Lệ Ảnh Yên nhất thời cảm giác trước mắt một trận sao vàng.
Nhưng loại trường hợp này, Lệ Ảnh Yên cũng đã có kinh nghiệm hơn, năm lần bảy lượt đùa bỡn loại thủ đoạn này, Lệ Ảnh Yên dùng chân nghĩ cũng có thể biết là Tiêu Dung Diệp.
"Này nam cặn bã đáng chết, nửa đêm còn giả thần giả quỷ. Được rồi, ta đã đoán được là chàng, mau ra đây đi!"
Lệ Ảnh Yên tự tin nói qua, giống như chính mình Thần Thông Quảng Đại đã đoán rành mạch, rõ ràng hết mọi thứ!
Thật lâu sau, Lệ Ảnh Yên vẫn không đợi được câu trả lời của Tiêu Dung Diệp, nàng có chút không kiên nhẫn, liền khàn khàn rít gào giống như một con báo.
"Nam cặn bã đáng chết, còn không hiện thân, lão nương liền thiến chàng!"
Lời nói Lệ Ảnh Yên vừa mới nói ra miệng, chỉ nghe "vút" một tiếng, một đạo ngân quang ào ào xẹt qua khuôn mặt của nàng.
Ngay sau đó, hơi thở kim loại lạnh như băng liền đập vào mặt, mang theo sát khí lạnh lẽo lướt qua.
Nháy mắt, thần trí vốn còn buồn ngủ của Lệ Ảnh Yên đột nhiên bừng tỉnh.
Ông ta - - không phải là nam cặn bã đáng chết Tiêu Dung Diệp kia!
"Ngươi là ai?"
Lệ Ảnh Yên hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn là một bộ dáng không sợ chết chất vấn người áo đen trước mặt.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi lập tức sẽ chết ở dưới kiếm của ta!"
Người áo đen nói chuyện rất nhẹ, lại lây dính vẻ khát máu.
"Muốn ta chết cũng được, nhưng ngươi để ta chết rõ ràng đi? Còn có, ta cũng là người lăn lộn trên giang hồ, dựa theo quy củ giang hồ, cho dù ngươi muốn ta chết thì cũng phải lộ ra khuôn mặt chân chính chứ?"
Lệ Ảnh Yên không kiêu ngạo không siểm nịnh, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt hiển nhiên như là một dũng sĩ chinh chiến trên chiến trường, cái loại khí phách "xem nhẹ cái chết", hào khí ngất trời.
"A, xem ra vẫn thật sự là lăn lộn trên giang hồ, lại có thể hiểu rõ quy củ giang hồ. Được, vậy hôm nay lão phu để cho ngươi chết được nhắm mắt!"
Nói xong, Liêu Chiêm Hạo lấy khăn mặt màu đen xuống, thong thả đi từ phía sau Lệ Ảnh Yên đến trước mặt nàng.
Mà ánh sáng mũi kiếm lướt qua, lại không lúc nào không đặt ở trên cổ mình.
Liêu Chiêm Hạo bước nhẹ bước chân, từ từ đi tới.
Ngay sau đó, bốn mắt nhìn nhau.
Khiếp sợ, kinh ngạc, mắt đầy không thể tin, tràn ngập trong toàn bộ suy nghĩ của Lệ Ảnh Yên.
Ông...ông....ông ta lại có thể là kẻ thông dâm bên ngoài của Ý phi! Nói như vậy, bây giờ dã hán tử này đến ám sát nàng là chủ ý của lão nữ nhân Ý phi kia.
Mà cùng lúc đó, kinh ngạc không chỉ một mình Lệ Ảnh Yên?
Trong nháy mắt Liêu Chiêm Hạo thấy Lệ Ảnh Yên, tay nắm chặt mũi kiếm chợt trở nên run rẩy.
Không có khả năng, không có khả năng!
Liêu Chiêm Hạo khó có thể tin lắc đầu.
Giống, thật sự là cực kỳ giống.
Hứa Di, nàng và Hứa Di thật là cực kỳ giống nhau! Chẳng lẽ...
"Ngươi... Ngươi... Có phải trên người ngươi có một khối Tử Ngọc không?"
Liêu Chiêm Hạo gần như run giọng, ông hoàn toàn không tin trên đời này có thể có hai người giống nhau, trừ phi...