"Phò mã gia tương lai, ngài không thể đi vào!"
Ngoài cửa, thị vệ vội vàng ngăn cản Hoắc Thiếu Nghi có sắc mặt xanh mét lại.
Sau khi Hoắc Thiếu Nghi đã biết chân tướng mọi chuyện, cả người liền bị một đoàn lệ khí khó có thể tản ra vây quanh.
"Cút!"
Hoắc Thiếu Nghi tức giận, dùng một cước đá văng thị vệ, sải bước xông vào phòng Lệ Ảnh Yên.
Trong phòng, Lệ Ảnh Yên và Diên nhi đang đùa nghịch son phấn ngọc trai, mũ phượng, khăn quàng vai phải mang vào buổi tối đám cưới.
"Diên nhi, ngươi xem cây trâm đỏ này thật xinh đẹp!"
"Đúng vậy, Cẩu Đản, buổi tối ngươi cài cái đó, nhất định là nữ tử đẹp nhất An Nam quốc rồi!"
Đang lúc hai người nói chuyện vui vẻ, đột nhiên một sức lực mạnh mở rộng cửa sương phòng.
Đột nhiên bị sức lực mạnh mẽ đó làm cho kinh sợ, Lệ Ảnh Yên và Diên nhi bất an xoay người, chỉ thấy sắc mặt Hoắc Thiếu Nghi xanh mét hung dữ xuất hiện ở trước mặt mình.
Con ngươi vốn ngăm đen, giờ phút này lại đỏ tươi như máu, kể cả gân xanh giữa trán cũng nhảy dựng lên.
"Ngươi làm gì thế?"
Thấy vẻ khác thường trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Thiếu Nghi, một loại hơi thở nguy hiểm như phát ra từ liệp báo, trong lòng Lệ Ảnh Yên cả kinh.
Hoắc Thiếu Nghi tiến lên, không trả lời Lệ Ảnh Yên, vẫn một phen kéo cổ tay nàng, lạnh lùng nói - -
"Đi theo ta!"
"Làm gì? Buông ta ra!"
"Ta nói, đi theo ta!"
Hoắc Thiếu Nghi bỗng cất cao âm điệu, so với nam nhân ôn nhuận như ngọc trước kia, cứ tưởng như hai người.
Lệ Ảnh Yên khó thở, giữa bọn họ đã không có quan hệ gì, vì sao hắn còn muốn quấn lấy mình không tha chứ?
Đột nhiên, sắc mặt Lệ Ảnh Yên cũng mang theo lửa giận, hất tay hắn ra, thấp giọng rít gào - -
"Hoắc Thiếu Nghi, rốt cuộc ngươi nháo cái gì? Ta đã sắp thành thân, ngươi có thể đừng làm chuyện ngây thơ đó nữa không?"
"Thành thân? Nói cho ngươi biết, hôm nay cho dù là muốn ta chết, ta cũng quyết không cho phép các ngươi thành thân!"
Sắc mặt Hoắc Thiếu Nghi lạnh lùng, con ngươi màu đỏ tươi nhiễm lên mùi vị máu tanh. Lần nữa lôi kéo cổ tay Lệ Ảnh Yên, dùng sức kéo ra ngoài.
"Buông ta ra, Hoắc Thiếu Nghi, ngươi - người điên này!"
Lệ Ảnh Yên mãnh liệt giãy dụa ở trong bàn tay dày gông cùm xiềng xích của hắn, một đôi mắt sáng trong suốt xinh đẹp đang chậm rãi trở nên bất an.
Hôm nay Hoắc Thiếu Nghi so với lúc trước, tưởng như hai người, giờ phút này hắn đáng sợ giống như muốn ăn thịt người.
"Ta là kẻ điên, đã điên đến cho dù giết nàng, cũng không thể để nàng đại hôn, càng không thể để đứa nhỏ trong bụng nàng ra đời!"
Nghe được lời nói của Hoắc Thiếu Nghi, Lệ Ảnh Yên trừng lớn mắt.
Kinh ngạc, khiếp sợ, còn mang theo đau lòng!
Lệ Ảnh Yên nàng thật tình đã biết được nam nhân dạng gì mới là đáng sợ nhất!
Giống như Tiêu Dung Diệp là nam nhân vì lấy được mình mà không tiếc tạo ra một vở kịch, so với nam nhân giống như ma quỷ này, hận không thể hủy đi đứa nhỏ trong bụng mình, thật sự là không bằng một phần mười.
"Hoắc Thiếu Nghi, ngươi - người điên này, cho dù ta chết, ta cũng sẽ không thể cho ngươi chạm vào con của ta!"
Lệ Ảnh Yên đã bị Hoắc Thiếu Nghi - người điên này chọc giận đến sắp nổ tung, đến nói chuyện cũng đã bắt đầu run giọng.
"Đứa nhỏ của các ngươi là nghiệt chủng, ta sẽ không để nó sinh ra trên đời!"
Cùng với Hoắc Thiếu Nghi thấp giọng rít gào - -
"Bốp!" một tiếng, Lệ Ảnh Yên giận không kềm được quăng hắn một bạt tai.
Cho dù khí lực của cái tát này không phải rất lớn, nhưng vẫn làm bên quai hàm Hoắc Thiếu Nghi tê rần.
"Ta không cho phép ngươi ô nhục con của ta!"
Lệ Ảnh Yên như là con báo nhỏ, giận hồng hai tròng mắt, quanh thân tỏa ra lửa giận thịnh nộ khó có thể che giấu.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Thiếu Nghi bị đánh lệch sang một bên, nghiêng mặt mỉm cười, thấy ánh mắt lửa nóng đỏ của Lệ Ảnh Yên mang theo oán độc liếc nhìn mình.
Đầu quả tim Hoắc Thiếu Nghi chợt lạnh, không khỏi cười lạnh ra tiếng.
"Ha ha, được, đáng đánh. Yên Nhi, nàng đánh rất tốt!"
Tiếng cười thê lương thực cốt như vậy, khiến Lệ Ảnh Yên có thể cảm nhận được mùa đông khắc nghiệt lạnh như băng ở An Nam quốc oi bức này.
Sau khi cười lạnh rợn cả tóc gáy, Hoắc Thiếu Nghi lại lần nữa chuyển ánh mắt đỏ như máu về phía Lệ Ảnh Yên. So với lúc nãy, ánh mắt càng thêm sắc bén - -
"Yên Nhi, cho dù hôm nay nàng đánh chết ta! Ta vẫn muốn dẫn nàng đi, nàng đừng mơ kết thành cuộc hôn nhân này!"
Tiếp đó, không quan tâm Lệ Ảnh Yên giãy dụa, lại lần nữa kéo cổ tay nàng qua, nắm chặt ở trong bàn tay dày.
Lại lần nữa bị Hoắc Thiếu Nghi khống chế được, trong lòng Lệ Ảnh Yên sinh ra một loại hoảng loạn e ngại.
"Buông ta ra, ta không muốn đi theo ngươi. Còn không buông ra, ta sẽ gọi người!"
"Gọi đi, la rách cổ họng cũng không hữu dụng."
Hoắc Thiếu Nghi sớm đánh gục thị vệ, tự nhiên sẽ biết không có người đến cứu nàng, cũng bởi vậy nên không biết sợ.
"Người tới, cứu mạng! Cứu mạng!"
Bất đắc dĩ, Lệ Ảnh Yên dùng hết khí lực toàn thân, vừa giãy dụa, vừa gào thét.
Nàng bị bức đến đỏ mặt tía tai, cánh môi ẩn ẩn bắt đầu nhiễm tái nhợt.
Diên nhi ở một bên, bị dọa đến sững sờ thật lâu. Khi nghe đến Lệ Ảnh Yên la lên, liền vội giống như kiến bò trên chảo nóng.
Bỗng nhiên linh cơ vừa động, Diên nhi thấy bình hoa ở trên bàn bên cạnh, không chút suy nghĩ liền cầm bình hoa lên, đột nhiên đập lên đầu Hoắc Thiếu Nghi.
"Bốp!" một tiếng, bình hoa ứng tiếng mà bể.
"Á..."
Hoắc Thiếu Nghi theo bản năng hô đau một tiếng, lực đạo nắm chặt tay Lệ Ảnh Yên cũng đột nhiên buông lỏng xuống.
Nhưng chỉ trong giây lát, mắt màu đỏ tươi của Hoắc Thiếu Nghi liền trừng về phía Lệ Ảnh Yên và Diên nhi.
Hai nữ tử ở chung một chỗ, thân thể sợ hãi run lên.
Không chỉ có như thế, trong nháy mắt thấy cái gáy của nam nhân ma quỷ này chảy máu tươi ào ào, hai nữ nhân các nàng càng kinh ngạc không thôi.
"Hoắc Thiếu Nghi, ta cảnh cáo ngươi, đừng xằng bậy!"
Lệ Ảnh Yên nơm nớp lo sợ nói qua, tiếng nói run run sớm tan thành mảnh nhỏ.
"Yên Nhi, trừ phi hôm nay muội giết ta! Bằng không, muội phải đi cùng ta!"
Dứt lời, Hoắc Thiếu Nghi không bận tâm máu tươi mê hoặc giống như ma chú này của mình, một phen kéo thân mình Lệ Ảnh Yên qua, gông cùm xiềng xiếc gắt gao ở trong ngực.
"Buông ta ra, kẻ điên, người tới... tới..."
"Bốp!"
Thấy Lệ Ảnh Yên giãy dụa kịch liệt như vậy, Hoắc Thiếu Nghi không muốn tổn thương nàng từ trong đáy lòng, bất đắc dĩ, chợt đánh tay xuống gáy nàng một cái.
Lệ Ảnh Yên cũng vì thế mà ngất đi.
"Yên Nhi, thực xin lỗi."
Thấy thân mình gầy yếu của Lệ Ảnh Yên ngã vào trong lòng mình, Hoắc Thiếu Nghi phát ra một tiếng xin lỗi từ trong tâm.
Tiếp đó, vì sợ đêm dài lắm mộng, Hoắc Thiếu Nghi vội vàng nắm lấy thắt lưng Lệ Ảnh Yên, nhanh chóng ra cửa phòng.
- - phân cách tuyến - -
"Chủ Bộ đại nhân, ghi chép lại các quan viên đưa lễ ở bên ngươi!"
"Vâng, cựu thần nhớ kỹ!"
Đang lúc Tiêu Dung Diệp khí thế ngất trời bố trí hiện trường đại hôn, giọng nói vô cùng lo lắng của Diên nhi giống như ăn thuốc súng truyền đến.
"Thần vương Điện hạ, không tốt, không tốt, vương phi nàng... nàng..."
Diên nhi thở hổn hển, thân mình gầy yếu ngay cả nói chuyện cũng kịch liệt run rẩy.
"Như thế nào? Nàng như thế nào ?"
Nghe được tiếng kêu của Diên nhi, Tiêu Dung Diệp đầu tiên là ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền như là ăn thuốc súng chất vấn
"Vương phi nàng... nàng... nàng bị Phò mã gia bắt cóc rồi!"
"Cái gì?"
Nghe xong lời nói của Diên nhi, Tiêu Dung Diệp kinh hãi, đôi mắt sắc bén như chim ưng lập tức nhiễm lên ngưng trọng.
Ngay sau đó, phản ứng nhanh chóng tìm được Tiêu Dung Vĩ - -
"Lục hoàng đệ, nơi này, đệ giúp ta lo liệu, có việc cần ta xử lý một chút!"
Vội vội vàng vàng phân phó xong, Tiêu Dung Diệp không dám chậm trễ chút nào tìm được Diên nhi.
"Ngươi tới nói cho bổn vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
- - phân cách tuyến - -
Lệ Ảnh Yên bị Hoắc Thiếu Nghi đưa tới một cái nông trang ở ngoại ô, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Thấy mọi thứ không quen thuộc, khiến não bộ nàng choáng váng một trận.
"Đây là nơi nào a? A... ưm... Đau quá!"
Đầu vừa mới động một chút, chỗ cổ liền truyền đến đau đớn như là bị cái gì đánh mạnh vào.
"Ưm..."
Lệ Ảnh Yên nâng tay vuốt ve cổ, tiếp đó ưỡn người.
Suy nghĩ nàng không rõ ràng, lắc lắc đầu.
Bỗng dưng, Lệ Ảnh Yên ngẩn ra, theo bản năng nâng tay vuốt ve bụng.
Thật lâu sau, Lệ Ảnh Yên mới yên tâm cười.
"Hoàn hảo, cục cưng vẫn còn!"
Lệ Ảnh Yên ngay cả khi chết cũng sẽ không quên, vẻ mặt lạnh băng khát máu của Hoắc Thiếu Nghi vào lúc ấy.
Vì sao... cảm xúc của hắn lại kích động như vậy? Cố gắng không để mình thành thân, đến đứa nhỏ trong bụng cũng không muốn lưu lại?
Rốt cuộc là tình huống gì?
Đang lúc Lệ Ảnh Yên suy tư xuất thần - -
Cửa phòng "két!" một tiếng bị đẩy ra, thân mình Hoắc Thiếu Nghi cao ngất, trong tay bưng một chén canh gà mới vừa nấu xong, giống như vị thần xuất hiện ở cạnh cửa.
Để canh gà ở trên bàn, Hoắc Thiếu Nghi bước tiếp bước chân vững vàng tiến lên, đi đến bên giường, ngồi xuống.
"Nàng tỉnh rồi sao? Yên Nhi!"
Hoắc Thiếu Nghi nâng tay, muốn giúp nàng vuốt thuận một vài sợi tóc hỗn loạn.
Mà nghe được lời nói của Hoắc Thiếu Nghi, đầu quả tim của Lệ Ảnh Yên theo bản năng run lên, tiếp đó thần kinh mẫn cảm rụt rụt thân mình về phía góc tường.
Nàng nhỏ bé, mắt đầy hoảng sợ nhìn nam tử tuấn dật trước mắt.
Thấy ánh mắt cảnh giác của Lệ Ảnh Yên, đầu quả tim Hoắc Thiếu Nghi chợt lạnh, bàn tay to muốn đụng chạm cứ như vậy cứng ngắc ở giữa không trung, tiếp đó vẻ mặt mất mác thu tay.
"Yên Nhi, nàng không nên sợ ta như vậy? Sở dĩ ta ép buộc nàng đến đây là có nguyên nhân!"
Yết hầu Hoắc Thiếu Nghi có chút căng lên, những lời này, hắn không biết có nên nói cho nàng không?
Nếu nói cho nàng, nàng có năng lực tiếp nhận giống như người không có chuyện gì sao?
Hoắc Thiếu Nghi không nhịn được, suy nghĩ có chút không nắm chắc.