"Nguyên nhân? Nguyên nhân là gì? A, Hoắc Thiếu Nghi, đây hết thảy chỉ là tiết mục buồn cười do ngươi tự biên tự diễn mà thôi. Ngươi đã nói ngươi yêu chính là Tiêu Uyển Nhu, vì sao còn muốn đến gây chuyện với ta? Chúng ta đều là người sắp đại hôn, ngươi không thể lưu cho ta, cũng cho chính ngươi một con đường sống sao? Sau này, chúng ta cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngươi nháo thành như vậy thật sự tốt ư?"
Lệ Ảnh Yên lắp bắp nói qua, cả trái tim đều đang kịch liệt run rẩy.
Hiện tại thể xác và tinh thần nàng đều ở trên người đứa nhỏ và Tiêu Dung Diệp, nam tử này đã từng vứt bỏ bản thân hai lần, vì sao còn muốn xuất hiện ở trước mặt mình? Nói một vài từ kích thích mình.
Vốn cho là bản thân sẽ là một tiểu nữ nhân hạnh phúc, canh giữ ở bên cạnh tướng công và đứa nhỏ của mình, hạnh phúc đơn giản này lại bị nam nhân này năm lần bảy lượt quấy rối.
Lệ Ảnh Yên thật sự mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, không hiểu được, thời gian năm năm lại có thể thay dổi hắn nhiều như vậy!
Lúc trước rốt cuộc mình lấy tâm tình gì thích hắn, đợi hắn tròn năm năm.
"Yên Nhi, lúc trước nàng là của ta, hiện tại cũng phải là của ta, muốn ta buông tha cho nàng, sao ta cam tâm, làm sao có thể chịu được chứ?"
Hoắc Thiếu Nghi gằn từng tiếng nói qua, tuy rằng nói hiện tại nói những lời này có chút thật đáng buồn lại có chút buồn cười, nhưng hắn vẫn muốn nói.
Coi như hắn tìm một lý do không để Lệ Ảnh Yên lần nữa trở lại An Nam quốc đi!
"Yên Nhi, ta biết hiện tại nàng không có khả năng sẽ tin tưởng câu nói nào của ta, nhưng ta xin nàng, lần này trốn thoát thì không cần trở về nữa, được không?"
Hoắc Thiếu Nghi nói vô cùng đúng trọng tâm, hắn biết hắn và nàng không có khả năng ở cùng nhau, cũng có lẽ vì có sự tồn tại của Tiêu Uyển Nhu khiến cho hắn không yêu nàng như trước kia.
Nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng tuyệt đối sẽ không cho phép nàng nhảy vào trong hố lửa.
Chuyện loạn luân này dừng lại ở đây, sau này nàng sống yên tĩnh, không có liên quan gì với An Nam quốc nữa. Như vậy, như vậy là đủ rồi.
"Không được. Vì sao ta không thể trở về An Nam quốc, tướng công của ta, phụ thân của con ta, nam nhân mà Lệ Ảnh Yên ta yêu nhất đời này đang ở nơi đó, vì sao ta phải rời khỏi hắn? Trôi qua cuộc sống quỷ quái gì!"
"..."
"Hoắc Thiếu Nghi, ta cầu xin ngươi, cũng thỉnh cầu ngươi, có thể đừng ngây thơ nữa không? Ta và ngươi không có khả năng rồi!"
Lệ Ảnh Yên đau triệt nội tâm nói ra, nàng sợ, thật sự sợ.
Mặc kệ nói thế nào, nam nhân này từng vào lúc bản thân cần trợ giúp, đưa tay giúp nàng một tay. Đại ân này, chỉ sợ Lệ Ảnh Yên nàng đến chết cũng sẽ không quên.
Nhưng hiện tại hắn cường thế yêu cầu mình buông tha cho Tiêu Dung Diệp, nam tử mà bản thân mình yêu nhất, sao Lệ Ảnh Yên có thể đáp ứng hắn đây?
Nhưng nếu bản thân không đáp ứng yêu cầu Hoắc Thiếu Nghi, hắn sẽ làm ra chuyện mất trí gì chứ? Điểm ấy, Lệ Ảnh Yên không dám tưởng tượng, cũng rất sợ hãi.
"A!"
Bỗng dưng, Hoắc Thiếu Nghi cười buồn bã, như là một kẻ đáng thương, bi ai vậy.
"Yên Nhi, ta biết chúng ta không có khả năng, ta cũng không muốn cưỡng ép nàng làm chuyện gì? Nhưng Dung Diệp nơi đó, nàng thật sự không thể lại trở về! Xem như ta cầu xin nàng được không?"
Hoắc Thiếu Nghi cực kỳ bi thương, giờ phút này một đại nam nhân lại giống như một con sói suy sụp, lấy bộ dáng hèn mọn nhất đến cầu xin nàng.
Nhìn thấy đáy mắt Hoắc Thiếu Nghi đều là buồn bã, tiếng lòng Lệ Ảnh Yên đột nhiên căng thẳng.
Bi thương của hắn, giống như là có lý do!
"Nói với ta, vì sao? Vì sao không để ta trở về nơi đó?"
Lệ Ảnh Yên khàn giọng chất vấn, trong ánh mắt mang theo kinh hãi, nàng thật muốn biết rốt cuộc nam nhân này đã xảy ra chuyện gì? Bình thường đều là ôn nhuận như ngọc, tại sao giờ phút này có thể như vậy?
Nghe được Lệ Ảnh Yên nói như vậy, Hoắc Thiếu Nghi sững sờ một chút.
Thật lâu sau, Hoắc Thiếu Nghi mới bất an cười một tiếng - -
"Trước đừng nói nhiều như vậy! Ta hầm canh gà cho nàng uống, thân thể nàng quá gầy, có thể là do đang có thai. Đến, uống chút canh gà bồi bổ!"
Nói xong, Hoắc Thiếu Nghi liền mắt sắc tiến lên, bưng bát canh gà nóng đến trước mặt Lệ Ảnh Yên.
"Đến, canh gà còn nóng, nàng uống một chút đi!"
Hoắc Thiếu Nghi săn sóc múc một muỗng canh gà, đưa tới cánh môi Lệ Ảnh Yên.
Thấy cử chỉ của hắn cẩn thận tỉ mỉ như vậy, Lệ Ảnh Yên vẫn cảm giác không thích hợp lắm, nhưng nàng vẫn không nói lên được cảm giác này là gì.
"Ta không muốn uống!"
Lệ Ảnh Yên lạnh lùng hắng giọng cự tuyệt.
Bỗng dưng, tay cầm thìa của Hoắc Thiếu Nghi run lên, trong ánh mắt cũng chợt lóe lên một tia bất an.
Thấy một màn khác với trạng thái lạnh nhạt thường ngày, khiến đuôi mắt của Lệ Ảnh Yên nhanh chóng bắt được rồi.
"Bốp!" một tiếng, Lệ Ảnh Yên giơ tay lên, đánh bát canh gà trong tay Hoắc Thiếu Nghi rơi xuống đất.
Canh gà vung tung toé trên đất, làm Hoắc Thiếu Nghi có chút khiếp sợ nhìn về phía Lệ Ảnh Yên.
"Yên Nhi, nàng..."
"Hoắc Thiếu Nghi, ta thực thấy đáng buồn thay ngươi. Lấy canh gà đến lấy lòng ta phải không? A, bất quá thực đáng tiếc, ngươi bỏ thuốc xảy thai ở bên trong, bị ta không thức thời nhìn thấu rồi!"
Lệ Ảnh Yên cười lạnh, trên lúm đồng tiền xinh đẹp xẹt qua vẻ đau buồn nhàn nhạt.
Nàng thật sự là không nghĩ tới người nam nhân này lại thật sự có thể hạ thủ ngoan độc, đến đứa nhỏ chưa sinh ra cũng không tha, thật sự là thật đáng buồn đến cực điểm.
"Yên Nhi, ta... không phải... ta..."
Hoắc Thiếu Nghi ấp úng, hắn rất muốn giải thích chút gì với Lệ Ảnh Yên, nhưng lời nói đến cổ họng lại bị cường ngạnh nuốt trở vào.
Hắn thật sự bỏ thuốc xảy thai ở bên trong, điểm ấy, hắn không thể nào biện giải, cũng không có gì để giải thích.
"Không thể nhìn ta tốt, không nhìn được ta hạnh phúc, đúng không? Có bản lĩnh giết ta đi! Làm thủ đoạn hạ lưu này, Hoắc Thiếu Nghi, ta đặc biệt bi ai thay ngươi!"
Hiện tại, Lệ Ảnh Yên thật là cực kỳ thất vọng với hắn, đến liếc hắn một cái đều sẽ cảm thấy ghê tởm.
Nàng thật là không muốn nán lại ở nơi này thêm một giây nào, vội vội vàng vàng xô đẩy Hoắc Thiếu Nghi ra, xuống giường sạp.
Nàng muốn chạy trốn, điểm ấy đã ăn sâu bén rễ ở trong đầu nàng.
"Nàng đi đâu?" Thấy Lệ Ảnh Yên hốt ha hốt hoảng chạy trốn, tiếng lòng Hoắc Thiếu Nghi căng thẳng.
Hắn không cho phép, tuyệt không cho phép nàng lại trở về tìm Tiêu Dung Diệp.
Tiến vài bước xa lên, Hoắc Thiếu Nghi chắn trước mặt Lệ Ảnh Yên.
"Ta nói, ta tuyệt không cho phép nàng đi tìm Tiêu Dung Diệp!"
"Hoắc Thiếu Nghi, ngươi không nói lý, thả ta ra!"
Lệ Ảnh Yên giãy dụa xô đẩy hắn, nhưng giữa nam nữ, sức lực cách xa quá nhiều, Hoắc Thiếu Nghi không chút sứt mẻ, thật giống như chút khí lực này của nàng đối với hắn mà nói, chỉ là nhẹ như lông hồng
"Hoắc Thiếu Nghi, ta nói một lần cuối, thả ta ra, bằng không ta liền hoàn toàn cắt đứt với ngươi."
Lệ Ảnh Yên nửa mang theo uy hiếp nói qua, một đôi con ngươi sáng rực nhiễm lên quyết tuyệt tàn khốc.
"Đừng nói hôm nay nàng hoàn toàn cắt đứt với ta, cho dù giết ta, ta cũng sẽ không thể cho nàng đi!"
Nói xong, cánh tay dài duỗi ra, một lần nữa khống chế Lệ Ảnh Yên ở trong phạm vi thế lực của mình.
"Ngươi làm gì, Hoắc Thiếu Nghi, buông ta ra!"
"Yên Nhi, ta không nghĩ ép buộc nàng. Hôn lễ này, nàng không thể cưới; đứa nhỏ trong bụng... cũng không thể lưu!"
Từng chữ của Hoắc Thiếu Nghi vang vang, giữa lông mày cũng nhiễm lên vài phần không vui.
Thấy giọng điệu không thương lượng chút đường sống của hắn, Lệ Ảnh Yên hoàn toàn hoảng sợ.
"Hoắc Thiếu Nghi, ngươi dựa vào cái gì? Con là của ta, ngươi không có quyền, cũng không có tư cách chạm vào."
Theo bản năng, Lệ Ảnh Yên đưa tay bảo vệ bụng, sợ bản thân không để ý một chút liền trúng thủ đoạn độc ác của Hoắc Thiếu Nghi.
"Ta cũng không muốn đi thương hại một tính mạng vô tội, nhưng đứa nhỏ này thật sự không thể lưu. Sự tồn tại của nó sẽ chỉ làm nghiệt trái càng sâu, ta không thể để chuyện bi ai này càng ngày càng trở nên nghiêm trọng!"
Hoắc Thiếu Nghi thổn thức, kỳ thực để sinh mệnh nhỏ kia không còn không ở trên thế gian này, cứng rắn làm biến mất, thống khổ của hắn sẽ không ít hơn Lệ Ảnh Yên, tâm hồn tự trách càng tra tấn hắn một đời một kiếp.
"Ngươi - người điên này, ngươi sẽ không được chết tử tế, nếu hôm nay ngươi dám giết hài tử của ta, ta cũng sẽ chết cùng đứa nhỏ. Hoắc Thiếu Nghi, nếu ngươi thật sự tính một xác hai mệnh thì ngươi lập tức giết ta đi!"
Lệ Ảnh Yên thẳng lưng, khí khái lẫm liệt như là một cơn gió mạnh, mang theo lạnh lùng đè ép lòng Hoắc Thiếu Nghi.
"Yên Nhi, vì sao nàng nhất định phải ép buộc ta? Nếu ta nói cho nàng biết chân tướng sự thật, nàng sẽ cảm thấy càng khó chịu hơn cả chết! Ta không muốn cho nàng chết, cho nên ta không thể không ích kỷ mang nàng chạy trốn khỏi An Nam quốc, cũng xóa sạch đứa bé trong bụng nàng. Nàng có thể hiểu rõ nội tâm thống khổ của ta không? Yên Nhi!"
Hoắc Thiếu Nghi bi ai rít gào như là một con sói, cả người đều nghẹn ngào xụi lơ.
Giờ phút này, nhìn thiên chi kiều tử đau lòng như thế, tâm Lệ Ảnh Yên, không rõ vì sao cũng đau theo.
"Nói với ta lý do ngươi kích động muốn phá bỏ con của ta, nói với ta!"
"Ta..."
Vừa bị hỏi đến vấn đề này, rốt cuộc tâm Hoắc Thiếu Nghi khó có thể bình tĩnh trở lại rồi.
Muốn hắn trả lời thế nào, nói với nàng, đứa nhỏ này là kết quả loạn luân của hai huynh muội các ngươi. Hay là nói với nàng, sau khi đứa nhỏ này ra đời, sẽ là một người tàn tật bẩm sinh.
Nói như vậy, muốn hắn mở miệng như thế nào?
"Yên Nhi, ta không thể nói lý do của ta, nàng chỉ cần nhớ, ta vĩnh viễn sẽ không hại nàng, như vậy là đủ rồi!"
Hiển nhiên, Hoắc Thiếu Nghi không thể nói ra chuyện này, bằng không hậu quả kia chính là thực phá hủy đi một thi hai mệnh.
"Hoắc Thiếu Nghi, ta muốn nghe lời nói thật!"
Đột nhiên, Lệ Ảnh Yên không biết rút ra một chiếc kéo từ đâu, đặt ở trên cổ tay của mình!
"Yên Nhi, nàng... nàng làm cái gì vậy?"
"Nói với ta, đến cùng là xảy ra chuyện gì!"
Lệ Ảnh Yên biết sở dĩ hôm nay người nam nhân này không khống chế được cảm xúc, tất nhiên là có lý do của hắn, hơn nữa nguyên nhân hậu quả chuyện này nhất định có quan hệ tới mình.