Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 158:




Nghe thấy lời nói của Lê Minh Quang, tôi lạnh lùng cười nhạo nói: “Lê Mình Quang, bây giờ anh rất có bản lĩnh, anh ẩn mình sâu thật đấy. Hiện tại Trần Thanh Vũ đã bị anh giết chết, có phải anh cảm thấy rất vui vẻ không? Toàn bộ nhà họ Trần cũng bị anh nằm trong lòng bàn tay, có phải anh rất đắc ý không?”
“Tốt nhất em đừng nên chọc giận tôi, cuộc thi thiết kế lần này, tôi bắt buộc phải thắng.” Lê Minh Quang đến gần tôi, hô hấp của anh ta lạnh như bằng phả lên gương mặt tôi.
Tôi đẩy khuôn mặt của Lê Minh Quang ra, hất cằm lên nói với giọng mia mai: “Tôi cũng nói cho anh biết Lê Minh Quang, giải nhất lần này chắc chắn sẽ thuộc về Huỳnh Bảo Nhi tôi.”
“Dựa vào em mà cũng muốn giành được giải nhất sao? Huỳnh Bảo Nhi, tại sao sống trên đời lâu như vậy mà em vẫn còn ngây thơ như thế chứ?” Vẻ mặt Lê Minh Quang tràn đầy sự giễu cợt nhìn tôi, ánh mắt của anh ta như muốn nói tôi không biết lượng sức mình.
“Có phải tôi ngây thơ hay không thì chúng ta cùng đợi xem, giải nhất lần này tôi lấy là cái chắc rồi.” Tôi hất cảm lên lạnh lùng nhìn Lê Minh Quang rồi rời đi, tuy nhiên Lê Minh Quang níu lấy cánh tay tôi lại, anh ta dùng ánh mắt lạnh như bằng nhìn tôi và nói: “Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ xong đời rồi nên tôi mới buông tha cho em một mạng. Dựa vào tình cảm của chúng ta trước đây, tôi sẽ không làm khó dễ em. Nhưng mà việc hợp tác cùng với tập đoàn bên Pháp lần này, tôi nhất định phải lấy cho bằng được, em đừng quấy đấy.”
Minh Quang, tôi cũng nói rõ cho anh biết hạng nhất lần này sẽ chỉ thuộc về Huỳnh Bảo Nhi tôi thôi. Anh muốn hợp tác với công ty của Độc Lập thì nằm mơ đi.”
Sau khi bỏ lại những lời này, tôi dùng sức hất cánh tay của Lê Minh Quang ra rồi rời khỏi phòng vệ sinh.
Phía sau lưng, Lê Minh Quang vẫn dùng ánh mắt thâm sâu mà nhìn chằm chằm vào tôi, dường như anh ta muốn đâm thủng tôi vậy.
Trên thế giới này, không phải cứ lớn tiếng thì sẽ thắng. Tôi chỉ muốn nói cho Lê Minh Quang biết rằng cho dù bây giờ danh tiếng của tập đoàn Trần Thăng đã nát bét thì tôi cũng sẽ có cách khiến cho cả thành phố này đều biết trước đây tập đoàn Trần Thăng đã bị oan uổng.
Khi tôi từ nhà vệ sinh đi ra thì đã nhìn thấy Lê Minh Quang ngồi ở chỗ của anh ta, không ngờ anh ta lại trở về phòng ăn nhanh hơn cả tôi nữa.
Tôi cũng không hiểu anh ta đi ra từ đâu mà có thể đi trước tôi được.
Có vẻ Lê Minh Quang và Độc Lập trò chuyện rất hợp ý, sau khi cơm nước xong thì Độc Lập đã hẹn Lê Minh Quang đi đánh golf. Lê Minh Quang khẽ gật đầu rồi ngồi lên xe Độc Lập rời đi.
Vào lúc sắp đi, Lê Minh Quang hạ cửa kiếng xe xuống rồi dùng một loại âm thanh đầy vẻ quyến rũ nói với tôi: “Bảo Nhi, tôi biết em còn đang tức giận. Nhưng mà không sao cả, tôi nhất định sẽ khiến em tha thứ, tôi yêu em.”
Tôi bị loại âm thanh đường mật này của Lê Minh Quang khiến cho đầu óc bị kích thích.
Dạ dày mơ hồ dâng lên một cảm giác chán ghét buồn nôn, tôi thật sự muốn phun hết ra.
Trên thế giới này tại sao lại có loại đàn ông như Lê Minh Quang cơ chứ, anh ta không hề biết xấu hổ, là một loại đàn ông âm hiểm sắc bén.
Sau khi tôi nhìn theo chiếc xe của Độc Lập và Lê Minh Quang chạy đi thì lập tức chạy đến bên dưới tán cây nôn ọe.
Vừa nghĩ đến ánh mắt đó của Lê Minh Quang, tôi nhất thời cảm thấy cả người đều sởn gai ốc hết cả lên.
“Bảo Nhi, hôm nay cháu đến là muốn tìm Trung Quân sao?” Từ sau hôm nhìn thấy Lê Minh Quang thì tâm trạng của tôi bị ảnh hưởng rất lớn.
Vốn dĩ sau khi trò chuyện với Độc Lập, tôi đã có chút linh cảm muốn vẽ thiết kế nhưng không biết có phải do ảnh hưởng bởi Lê Minh Quang hay không mà cả người tôi đều cảm thấy không thoải mái.
Linh cảm cứ giống như bị khô kiệt vậy, tôi vô cùng phiền não. Sau khi ngủ một giấc thức dậy thì lập tức đến nhà họ Nguyễn.
Gần đây tôi với nhà họ Nguyễn qua lại cũng rất tốt, Nguyễn Trung Quân là một người thầy rất giỏi, ông ấy đã dạy tôi làm sao để quản lý công ty cho tốt, giúp đỡ tôi rất nhiều chuyện.
Dường như Trịnh Phương Thảo cũng rất thích tôi đến nhà họ Nguyễn, mỗi lần tôi đến thì bà ấy đều làm rất nhiều thức ăn cho tôi.
Tôi liếc mắt nhìn Trịnh Phương Thảo, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Hôm nay chủ tịch Quân có ở nhà không ạ?”
“Có, gần đây ông ấy đều bận rộn công việc ở nhà, cháu lên phòng sách trên lầu tìm ông ấy đi.”
“Vâng ạ.” Tôi cảm kích nhìn Trịnh Phương Thảo rồi đi lên lầu.
Tôi nói ý tưởng của mình về tập đoàn Trần Thăng cho Nguyễn Trung Quang nghe, ông ấy tán thưởng nhìn tôi rồi nói: “Không tệ, cháu suy tính như vậy cũng rất tốt. Bây giờ cục diện của tập đoàn Trần Thăng đang lâm vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, vì thế cho dù có người khác xem trọng bản thiết kế của cháu thì cũng sẽ vì e ngại danh tiếng của tập đoàn mà không muốn hợp tác nữa. Nếu như cháu có thể làm ra những bản thiết kế tốt hơn, đưa những bản thiết kế đó ra ngoài, nhận được nhiều lời khen ngợi hơn thì có lẽ sẽ từ từ vãn hồi được danh tiếng của tập đoàn. Chỉ là nếu làm như vậy thì cháu sẽ vô cùng cực khổ, dù sao cháu cũng phải đích thân ra tay thiết kế, xong rồi phải rao bán những sản phẩm của cháu ở các cửa hàng quần áo. Cháu có thể làm được hết không?”
Thật ra làm công việc này cũng không khác gì làm nhân viên tiêu thụ, lấy những thành phẩm rồi đi đến những cửa hàng quần áo tìm giám đốc của bọn họ để rao bán sản phẩm của bản thân.
Tôi nhìn Nguyễn Trung Quân, gật đầu nói: “Cháu có thể.”
“Không tệ, quả nhiên là cô gái mà Phương Thảo yêu thích. Bác rất trông chờ vào biểu hiện của cháu đấy, đừng để bác thất vọng.” Nguyễn Trung Quân nghe vậy thì đứng dậy vỗ vai tôi nói.
“Cảm ơn chủ tịch Quân.” Tôi nhìn Nguyễn Trung Quân rồi nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Giữa tôi và Nguyễn Mỹ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng mà Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo chưa bao giờ trách mắng tôi bất kỳ việc gì, ngược lại bọn họ vô cùng yêu thương tôi.
“Cảm ơn gì chứ? Sau này đừng gọi bác là chủ tịch Quân nữa, cháu cứ gọi bác là bác trai thì được rồi, hoặc nếu cháu đồng ý thì có thể gọi bác một tiếng cha nuôi cũng được.” Nguyễn Trung Quân trêu ghẹo sờ cằm nói với tôi.
Gò má tôi ửng đỏ, vội vàng gọi một tiếng: “Bác trai.”
Tiếng “cha nuôi” này quả thật tôi không thể thốt ra khỏi miệng được, dù sao thì trên mạng có lan truyền rằng cái từ “cha nuôi” này thật sự… thật sự có ý nghĩa không tốt.
Nguyễn Trung Quân cười một tiếng, dưới lầu truyền đến giọng nói của Trịnh Phương Thảo gọi chúng tôi xuống ăn cơm.
Tôi và Nguyễn Trung Quân đi xuống lầu, trùng hợp lại nhìn thấy Nguyễn Mỹ mới từ bên ngoài trở về.
Đã gần nửa năm Nguyễn Mỹ không tìm tôi gây chuyện là bởi vì cô ta bị Nguyễn Trung Quân và Trịnh Phương Thảo đưa ra nước ngoài để chữa bệnh.
Cách nửa năm không nhìn thấy Nguyễn Mỹ, tôi quả thật hơi kinh ngạc tại sao cô ta lại trở nên gầy như vậy.
Không chỉ gầy hơn mà cô ta còn trở nên xinh đẹp hơn nữa?
Chẳng lẽ chuyến đi lần này của Nguyễn Mỹ được chữa trị rất thành công sao.
Tôi còn tưởng rằng khi nhìn thấy tôi thì Nguyễn Mỹ sẽ tức giận la mắng, nhưng mà bất ngờ thay cô ta lại vô cùng yên tĩnh mà nhìn về phía tôi rồi giao hành lý trong tay cho người giúp việc. Sau đó cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay Trịnh Phương Thảo, làm nũng với bà ấy.
“Mẹ, con muốn mẹ làm món sủi cảo nhân tôm.”
“Biết hôm nay con trở về nên mẹ đã bảo đầu bếp làm rồi, mau đến ăn cơm đi.”
Trịnh Phương Thảo sờ đầu Nguyễn Mỹ, cưng chiều nói.
Nguyễn Mỹ dựa vào người Trịnh Phương Thảo, đôi mắt đen láy to tròn kia quét qua người tôi, khiến tôi có một cảm giác vô cùng âm u.
Cả người tôi đều căng thẳng mà ngồi trên bàn ăn của nhà họ Nguyễn, dường như Nguyễn Mỹ đang giả vờ không quen biết tôi vậy, cô ta không hề nói chuyện với tôi, cũng không hề gây chuyện khó dễ với tôi nữa mà chỉ một lòng thân mật với Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân.
Tôi giống như một người ngoài bị vứt bỏ vậy, yên tĩnh ngồi trên bàn ăn.
Tôi cầm đũa vừa định gắp lên một con cua thì có một đôi đũa khác nhanh tay hơn giành lấy con cua đó.
Tôi vừa cau mày nhìn Nguyễn Mỹ thì cô ta đã bĩu môi rồi lạnh lùng nhìn tôi nói: “Đây là của tôi.”
Tôi còn tưởng rằng Nguyễn Mỹ đã thay đổi rồi, thì ra đó chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.
Tôi lãnh đạm liếc nhìn Nguyễn Mỹ, sau đó buông con cua kia ra. Ánh mắt Nguyễn Mỹ nhìn chằm chằm vào tôi rồi gặp con cua đi.
Tôi không còn chút khẩu vị nào, chỉ ăn một chút thức ăn còn sót lại trong chén rồi thôi, cho dù Trịnh Phương Thảo đã gắp thêm những món hải sản khác cho tôi nhưng quả thật tôi không còn khẩu vị gì nữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì Nguyễn Mỹ vẫn quấn lấy Trịnh Phương Thảo như cũ, giống như cô ta sợ tôi cướp bà ấy đi vậy. . truyen bjyx
Tôi và Nguyễn Trung Quân còn một vài vấn đề trên phương diện làm ăn cần phải nói, Nguyễn Trung Quân đã đặt một số lượng quần áo của công ty chúng tôi nên bây giờ tôi phải báo cáo với ông ấy về chất lượng và tiến độ.
“Cháu làm việc thì bác rất tin tưởng, chỉ là đơn hàng này cần phải đưa đến công ty hợp tác tiêu thụ ở bên Anh cho nên bác hy vọng cháu có thể quan tâm đến chất lượng nhiều hơn nữa.”
“Bác trai yên tâm đi, cháu nhất định sẽ không khiến bác thất vọng đâu.” Nguyễn Trung Quân đã tín nhiệm tôi một cách tuyệt đối như vậy, đương nhiên tôi sẽ không khiến cho ông ấy thất vọng.
Số lượng quần áo đó tôi đã bảo người kiểm tra thật cẩn thận, nhất định sẽ thành công giao cho Nguyễn Trung Quân để ông ấy có thể hài lòng.
“Cổ gắng lên, phải cố gắng hơn nhiều nữa mới được đấy.” Nguyễn Trung Quân dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn tôi và nói.
“Vâng ạ, cháu biết mà.” Tôi nhìn Nguyễn Trung Quân trả lời, sau đó chúng tôi lại thảo luận chuyện kinh doanh một lúc nữa rồi mới rời khỏi phòng sách của Nguyễn Trung Quân.
Vốn dĩ tôi muốn đến xưởng xem thử đợt quần áo đó đã làm tới đâu rồi.
Kết quả, tôi mới vừa ra khỏi phòng sách của Nguyễn Trung Quân, đi tới vị trí khúc quanh thì bị Nguyễn Mỹ bắt lấy cổ tay.
Nguyễn Mỹ dắt tôi đến cuối hành lang rồi đẩy sát tôi vào vách tường.
Tôi đụng phải vách tường cứng như sắt phía sau lưng, đau đến mức không nhịn được phải hít một ngụm khí lạnh.
Tôi ngẩng đầu lên, tức giận trợn mắt nhìn Nguyễn Mỹ rồi nói: “Nguyễn Mỹ, cô điên rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi điên rồi đấy. Huỳnh Bảo Nhi, tôi cảnh cáo cô, chuyện Thanh Vũ bị cô hại chết tôi sẽ không bỏ qua đâu. Bây giờ cô còn muốn cướp bố mẹ của tôi đi nữa sao? Tôi cảnh cáo cô, đừng có nằm mơ đấy.”
Vẻ mặt Nguyễn Mỹ vô cùng dữ tợn mà trợn mắt nhìn tôi, cô ta hét ầm lên với tôi.
Tôi còn tưởng rằng sau khi Nguyễn Mỹ đi nước ngoài được một thời gian thì đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhưng không ngờ vẫn là một con chó như cũ.
Tôi khinh miệt dùng sức đẩy Nguyễn Mỹ ra, sửa sang lại quần áo đã hơi xốc xếch của mình rồi cao ngạo hất cằm lên, khinh thường nhìn Nguyễn Mỹ và nói: “Tôi thấy bệnh tâm thần của cô còn chưa khỏi đâu, tôi khuyên cô nên đến bệnh viện tiếp tục điều trị đi, khỏi ra đường cho mất nói gì? Huỳnh Bảo Nhi, cô vừa nói cái gì đấy?”
Nguyễn Mỹ giống như phát điên muốn giơ tay lên đánh tôi.
Làm sao tôi có thể để Nguyễn Mỹ đạt như ý nguyện cơ chứ.
Tôi níu cổ tay của Nguyễn Mỹ, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh như băng rồi nói: “Nguyễn Mỹ, tôi cũng không phải là Huỳnh Bảo Nhi trước đây nữa. Tốt nhất cô đừng trêu chọc tôi, chuyện giữa chúng ta tôi sẽ cho qua hết. Nhưng nếu như cô cứ như một con chó điên mà cần bậy như vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo với cô đâu.”
“Ha ha, cô có năng lực gì mà khách sáo hay không khách sáo với tôi chứ? Cô cho rằng bản thân mình là ai? Cô chỉ là một người bình thường hạ tiện mà thôi, đừng quên tôi chính là con gái cưng của nhà họ Nguyễn đấy, cô chẳng là cái thá gì cả. Huỳnh Bảo Nhi, cô cách xa bố mẹ tôi ra một chút, cô muốn cướp bố mẹ tôi đi sao? Đúng là vọng tưởng mà.”
“Tôi thấy cô mới là người có chứng vọng tưởng đấy?” Tôi hơi đồng tình mà nhìn Nguyễn Mỹ một cái rồi khẽ lắc đầu.
Thế mà Nguyễn Mỹ lại cực đoan đến mức nghĩ rằng tôi sẽ cướp Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân đi sao?
Có phải cô ta đã bị chứng vọng tưởng nghiêm trọng rồi không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.