Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 197:




Tôi cắn môi, áy náy nói: “Trần Thanh Vũ, em xin lỗi.” Tôi luôn khiến mọi người lo lắng, đều do tôi không tốt. “Nếu lần sau em còn làm mấy hành động nguy hiểm này, chắc chắc anh sẽ cho em biết tay. Trần Thanh Vũ giận tái mặt, dọa tôi. “Biết rồi mà, em không thế nữa.”
Tôi ngồi trong lòng Trần Thanh Vũ, ra sức cọ vào người anh. “Còn khó chịu không?” Nghe thấy tôi nói thế, vẻ mặt của Trần
Thanh Vũ dịu đi một chút.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng sờ trán tôi, dịu dàng “Ừm, hơi hơi, đầu em vẫn hơi choáng.”
Tôi nũng nịu nói với Trần Thanh Vũ. hết.” hỏi. “Vậy ngủ một chút đi, anh sẽ ngồi đây bảo vệ em, không đi đâu “Vâng.”
Giọng nói của Trần Thanh Vũ rất dịu dàng. Tôi dần nhằm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này hơi dài, khi tôi tỉnh lại thì đã ba rưỡi chiều.
Trong phòng bệnh không có bóng dáng của Trần Thanh Vũ, chỉ có mẹ đang cầm tay tôi, ghé vào giường mà ngủ.
Tôi trở mình, khiến mẹ tỉnh giấc. Bà mở đôi mắt mệt mỏi, thấy tôi tỉnh nên căng thẳng hỏi: “Có phải con thấy khó chịu ở đâu không?” “Không phải ạ. Mẹ, con rất khỏe, mẹ đừng lo lắng.”
Trông thấy dáng vẻ căng thẳng của mẹ, tôi không nhịn được nói. “Sao lại không lo được, khó khăn lắm mẹ mới tìm thấy con, sao có thể không lo chứ.” Mẹ vươn tay, hiền từ vuốt tóc tôi. “Bảo Nhi, nếu con có chuyện gì, mẹ cũng không sống nổi nữa đâu.”
“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế” Tôi nắm lấy tay bà, không khỏi cười khổ. “Mẹ và bố con chỉ có một đứa con là con. Năm đó mẹ bị chấn đoán là vô sinh, hơn hai năm sau mới mang thai. Khi mang thai con, ngày nào mẹ cũng lo lắng, chỉ sợ mình va vào đâu đó. Sau khi con chào đời lại bị người khác đánh tráo rồi mang đi, thế mà mẹ vẫn không biết. Con có biết mẹ áy náy đến mức nào không? Mỗi khi nghĩ đến những năm con ở nhà họ Huỳnh, lòng mẹ lại đau như dao cắt.”
Mẹ vừa nói vừa khóc như mưa.
Tôi nhìn mẹ với vẻ hơi luống cuống.
Trong ấn tượng của tôi, mẹ là một người phụ nữ vô cùng tao nhã đoan trang, nhưng lúc này bà chẳng khác gì một người mẹ bình thường. “Phương Thảo, đừng khóc nữa, chẳng phải bây giờ bảo Nhi vẫn rất ổn sao?” Một giọng nói bất đắc dĩ chợt vang lên.
Tôi nhìn ra cửa, trông thấy bố nhìn mẹ với vẻ bất lực. “Em biết bây giờ bảo Nhi đang rất ổn.” Mẹ lau nước mắt, nói với bố. “Được rồi, chắc chắn bây giờ Bảo Nhi đang rất mệt mỏi, chúng ta đừng tạo áp lực cho con, cứ để nó nghỉ ngơi thật tốt.”
“Bảo Nhi, mẹ về nấu canh cho con, mẹ đến thăm con sau nhé.” Mẹ đứng dậy, dựa vào lòng bố, khẽ lau đi những giọt nước mắt. “Vâng.”
Nhìn thấy bố mẹ tình cảm như thế, một dòng nước ấm lập tức dâng lên trong lòng tôi.
Tôi hy vọng sau này mình và Trần Thanh Vũ cũng giống bố mẹ, sau bao nhiêu năm vẫn tình cảm như thế. …
Vẫn chưa tìm được Bánh Gạo.
Tôi cố tỏ ra vui vẻ vì không muốn bố mẹ và Trần Thanh Vũ lo lång.
Vì gần đây tôi không khoẻ nên việc của công ty đều do Trần
Thanh Vũ xử lý.
Ngày nào anh cũng bận rộn nhiều việc, dù sao cũng chỉ có một mình anh xử lý việc của hai công ty.
Mỗi khi bắt gặp Trần Thanh Vũ quay về sau khi làm việc đến tận khuya, tôi lại cảm thấy rất xót xa. Bánh Gạo cũng là con của Trần Thanh Vũ, cả tôi lẫn anh đều lo cho nó.
Vì không muốn tạo thêm gánh nặng cho Trần Thanh Vũ, tôi cố gắng điều trị cơ thể của mình.
Sau một tuần, vẫn không có tung tích gì của Bánh Gạo, điều này khiến tâm trạng của tôi dần trở nên hơi nóng nảy. Ngày nào chưa tìm thấy Bánh Gạo, lòng tôi vẫn không thể bình tĩnh.
Ngày ra viện, tôi từ chối yêu cầu đến đón của bố mẹ. Những ngày gần đây, hai người cũng rất mệt mỏi, tôi không muốn bọn họ lo lắng thêm.
Sau khi xử lý xong thủ tục, tôi cầm quần áo mà mình mang vào để thay, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện. Đúng lúc này, tôi nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn. “Hu hu hu… Mę oi.” “Bánh Gạo!” Ở đầu dây bên kia là giọng của Bánh Gạo.
Tiếng khóc của Bánh Gạo?
Tôi căng thẳng nắm chặt điện thoại, gọi tên Bánh Gạo. “Huỳnh Bảo Nhi, đã lâu không gặp”
Tôi không nghe thấy tiếng khóc của Bánh Gạo nữa, thay vào đó là giọng nói vô cùng âm u và đáng sợ của Lê Minh Quang.
Sau khi nghe thấy giọng của Lê Minh Quang, dây thần kinh của tôi không khỏi căng cứng, tôi lạnh lùng nói: “Lê Minh Quang, anh là người đã dẫn Bánh Gạo đi đúng không?” “Đúng vậy, chính là tôi, cô và Trần Thanh Vũ tưởng tôi sẽ bỏ qua như thế à?” “Anh muốn thế nào?” Tôi đã sớm biết việc Lê Minh Quang là người duy nhất có khả năng bắt cóc Bánh Gạo.
Quả nhiên anh ta rất có bản lĩnh, trốn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bị người của Trần Thanh Vũ và bố phát hiện. “Tôi muốn cô và Trần Thanh Vũ chết.” Giọng nói lạnh lẽo thấu xương của Lê Minh Quang truyền đến từ ống nghe.
Tôi siết chặt tay, lạnh lùng nói: “Lê Minh Quang, thắng làm vua thua làm giặc, do anh bất tài, đừng trách người khác.”
“Hay cho câu thắng làm vua thua làm giặc, nếu không phải do cô và Trần Thanh Vũ thì làm sao thành quả mà tôi gây dựng bao lâu có thể bị phá hủy chỉ trong một đêm chứ? Tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô và Trần Thanh Vũ đâu, hai người muốn hạnh phúc bên nhau à? Quả là mơ tưởng.”
“Bây giờ con tôi đang ở đâu?” Tôi không muốn nghe những lời không cam lòng của Lê Minh Quang, bây giờ tôi chỉ muốn biết rốt cuộc con tôi thế nào rồi.
“Ồ? Cô muốn gặp con à?” Lê Minh Quang cười khẽ, giọng nói quỷ quyệt kia khiến người ta bất giác rùng mình. “Nói điều kiện của anh đi.”
Bắt cóc con tôi, trốn trong bóng tối để quan sát dáng vẻ sốt ruột của tôi và Trần Thanh Vũ, rốt cuộc Lê Minh Quang có mục đích gì? “Trần Thanh Vũ đã phá hủy tất cả tâm huyết của tôi, đương nhiên tôi sẽ không để cậu ta được như ý muốn. Huỳnh Bảo Nhi, tôi muốn khiến Trần Thanh Vũ hối hận, khiến cậu ta đau đớn đến mức không muốn sống nữa.”
Giọng nói vô cùng căm hận đó khiến tôi thót tim.
Tôi ra sức kìm nén lửa giận trong lòng, kiên nhẫn nói: “Đừng lảm nhảm nữa, phải thế nào thì anh mới bằng lòng thả con tôi ra?” “Sáu giờ tối mai, đến kho hàng sau đường Võ Văn Kiệt gặp tôi. Tôi chỉ cần một mình cô tới, nếu cô dẫn theo trợ thủ, đừng trách tôi xẻ xác con cô nhé.”
Lê Minh Quang để lại câu nói này rồi nặng nề dập máy.
Vũ Văn Kiệ?
Địa hình nơi này hiểm trở, toàn là vách núi cheo leo. Ở đây có một nhà máy, nhưng đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.
Chẳng lẽ Lê Minh Quang vẫn luôn trốn ở đó?
Khó trách đám người Trần Thanh Vũ không thể tìm thấy Lê
Minh Quang, ở đó vốn không có sóng vô tuyến hay định vị vệ tinh. Bánh Gạo, đừng sợ, ngày mai mẹ sẽ đến cứu con. Tôi siết chặt tay, nghĩ đến lời cảnh cáo của Lê Minh Quang, rời khỏi bệnh viện. …
Tối đến, mẹ nấu một bàn tiệc để mừng tôi ra viện, hơn nữa còn không ngừng gắp thức ăn cho tôi.
Tôi nhìn đống thức ăn cao như ngọn núi nhỏ trong bát mình, dở khóc dở cười: “Mẹ, đủ rồi, con không ăn hết đâu.” “Sao lại không ăn hết, gần đây con gầy đi nhiều lắm, khiến mẹ đau lòng chết đi được, phải ăn nhiều một chút.” Mẹ hờn dỗi nhìn tôi, vẫn liên tục gắp thức ăn.
Tôi dở khóc dở cười trước động tác của mẹ, bèn quay sang bố – người đang mím môi nhìn vợ mình. “Bố, bổ mau ngăn mẹ lại đi, cứ thế này thì con sẽ thật sự biến thành heo đấy.”
“Nói linh tinh.” Mẹ không nhịn được mà gõ vào trán tôi một cái. “Đúng là thế mà.” Tôi thì thầm, lè lưỡi với mẹ. “Cho dù biến thành heo, Bảo Nhi nhà ta cũng là con heo đẹp nhất.” Mẹ nghiêm túc nói với tôi.
Tôi không nhịn được mà bật cười. Mẹ đang khen hay chê tôi thế? “Hôm nay Thanh Vũ vẫn tăng ca ở công ty à?” Sau khi tôi ăn một con cua, bố đột nhiên hỏi. “Vâng, anh ấy gọi cho con rồi, bảo là gần đây bận quá, ngày nào cũng phải tăng ca, hôm nay sẽ về muộn.” “Gần đây nó rất vất vả, mẹ đã bảo người nấu canh gà cho nó rồi, đợi khi nó về thì bảo nó uống, bồi bổ cơ thể.” “Vâng.”
Nghe thấy lời quan tâm của mẹ, tôi khẽ gật đầu.
Sau khi cơm nước xong xuôi, tôi ngồi xem ti vi ở phòng khách với bố mẹ, một lúc lâu sau, tôi mới nói với bố: “Bố, nếu… con không đây nữa, bố có thể chăm sóc Bánh Gạo và Trần Thanh Vũ thay con được không?”
“Bảo Nhi, con nói gì vậy? Không ở đây gì chứ? Con đừng doa mẹ” Quả nhiên sau khi nghe xong, mẹ nắm lấy tay tôi, mặt tái nhợt.
Tôi nhìn khuôn mặt vô cùng hoảng sợ của mẹ, an ủi bà: “Mẹ, ý con là nhỡ ngày nào đó con đi công tác, hy vọng hai người sẽ giúp con chăm sóc Trần Thanh Vũ và Bánh Gạo.” “Thật là, con làm mẹ sợ quá.” Lúc này mẹ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi mím môi, cụp mắt, tiếp tục an ủi mẹ.
Ngày mai tôi sẽ đến đường Võ Văn Kiệt, không biết Lê Minh Quang điên cuồng, hơn nữa còn vô cùng căm hận tôi và Trần Thanh Vũ sẽ làm gì nữa.
Tôi không thể đoán được tương lai, chỉ có thể lo liệu trước như thế.
Sau khi xem ti vi ở phòng khách một lúc, tôi lấy lý do cơ thể không khỏe rồi quay về phòng nghỉ ngơi, không ngờ mẹ cũng đi cùng.
Trái tim phụ nữ rất tinh tế, tôi nghĩ, chắc chắn bà đã nhận ra sự khác thường của tôi. “Bảo Nhi, con nói thật cho mẹ biết, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Mẹ bước vào, vừa nắm chặt lấy tay tôi vừa lo lắng hỏi. Tôi nhìn dáng vẻ lo lắng của mẹ, không nhịn được nói: “Mẹ, đừng lo lắng như vậy, con không sao.” “Thật sự không sao à?” Mẹ vẫn hơi không yên lòng, tiếp tục hỏi tôi. “Con có thể bị gì được chứ?” Tôi lắc đầu, chân thành nói. Lúc này mẹ mới tin lời tôi, bà dặn tôi nghỉ ngơi cho tốt rồi rời khỏi phòng
Sau khi thấy mẹ đóng cửa rời đi, nụ cười trên mặt tôi lập tức biến mất.
Lần này, tôi nhất định phải đến đó một mình, vì tôi không thể để Bánh Gạo gặp phải bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
Lê Minh Quang là kẻ tàn nhẫn. Nếu tôi dẫn người đến cứu Bánh Gạo, với sự căm hận mà anh ta dành cho tôi và Trần Thanh Vũ, chỉ sợ anh ta sẽ gây hại cho nó.
Nửa đêm, Trần Thanh Vũ quay về với một cơ thể mệt mỏi.
Anh vừa bước vào phòng ngủ, tôi cũng đã tỉnh giấc.
Trần Thanh Vũ bước ra khỏi phòng tắm, quấn một chiếc khăn. Thấy tôi mở to mắt, anh lo lắng hỏi: “Anh đánh thức em à?” “Không phải, chỉ là em không ngủ được thôi.” Tôi lắc đầu, vén chăn ra để Trần Thanh Vũ lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.