Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh (Mê Tình Loạn Ý)

Chương 196



Khả năng duy nhất chỉ có… “Em nghi ngờ là do Lê Minh Quang làm sao?” Tôi nói phân tích của mình cho Phan Huỳnh Đức, anh ta nghe xong, ánh mắt hơi trầm xuống và nói. “Bây giờ cũng chỉ có anh ta đối với ôm hận thù với tôi và Trần Thanh Vũ, tôi nghi ngờ chính Lê Minh Quang đã bắt Bánh Gạo đi.”

Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức, nói một cách thản nhiên. “Lê Minh Quang đã bỏ trốn rồi, người của tôi cũng chưa tìm ra được cậu ta đang ở đâu, yên tâm, tôi sẽ giúp em tìm Bánh Gạo.”

Phan Huỳnh Đức nhìn tôi thật lâu rồi đứng dậy rời đi. Sau khi Phan Huỳnh Đức đi rồi, tôi ngồi một mình trên ghế, ôm gối ngồi đờ ra.

Tôi đang nghĩ Lê Minh Quang có bản lĩnh tránh thoát tất cả tầm mắt của mọi người, rốt cục anh ta đang trốn ở đâu? Lê Minh Quang là một kẻ suy nghĩ vô cùng kín đáo, anh ta bắt Bánh Gạo chắc chắn là để đối phó với tôi và Trần Thanh Vũ. “Huỳnh Bảo Nhi.” Tôi nhớ Bánh Gạo tới mức không tài nào ngủ được, nửa đêm đang mơ mơ màng màng thì cảm giác được có người đang gọi.

Tôi bừng mở mắt, lập tức thấy được khuôn mặt phong trần mệt mỏi của Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ.” Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ quen thuộc của anh, cuối cùng tôi cũng không thể khắc chế được nữa mà bật khóc. “Đừng khóc.” Ngón tay thô ráp của Trần Thanh Vũ vuốt ve mí mắt của tôi, thanh âm nặng nề nói.

Tôi hít mũi, vùi mặt vào lòng ngực Trần Thanh Vũ, thút thít nói: “Tìm không thấy Bánh Gạo, em sợ quá.” “Anh sẽ tìm được con của chúng ta, em đừng khóc.”

Trần Thanh Vũ hôn nhẹ lên mí mắt tôi, giọng nói lạnh như băng. “Em sợ Bánh Gạo xảy ra chuyện.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, mắt khô khốc khó chịu.

Từ lúc Bánh Gạo xảy ra chuyện tới giờ, tôi khóc liên túc, bây giờ hai mắt đều đau xót như kim châm, khó chịu vô cùng.

Trần Thanh Vũ khẽ thở dài, trong ánh mắt mang theo tia nghiêm khắc: “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe cho rõ, Bánh Gạo là con trai của Trần Thanh Vũ anh, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu em còn dám khóc nữa, anh sẽ không tha cho em đâu.” “Thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, hỏi một cách yếu ớt. “Anh bảo đảm.”

Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy tôi, nói lại lần nữa. “Em tin anh, Trần Thanh Vũ.”

Trần Thanh Vũ nói Bánh Gạo sẽ không sao cả, chắc chắn Bánh Gạo sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bánh Gạo, đừng sợ, bố mẹ sẽ tới cứu con ngay. …

Hôm sau, Phan Huỳnh Đức lại tới để nói vẫn chưa tìm ra được manh mối, tôi bắt đầu tuyệt vọng.

Người của Phan Huỳnh Đức và Trần Thanh Vũ đều đang đi tìm Bánh Gạo, thế nhưng, thủ đô này cũng chỉ rộng đến thế sao lại không tìm thấy Bánh Gạo chứ?

Ngày thứ ba, thứ tư…

Ngày nào mẹ Trịnh Phương Thảo cũng khóc, tôi không chỉ phải an ủi bà mà còn phải an ủi cả chính mình nữa.

Mãi cho tới một tuần sau, nghe nói ở bãi biển phía bắc thành phố, người ta vớt lên một cái xác của trẻ nhỏ, bởi vì đã bị biến dạng hoàn toàn nên người của đồn công an mời tôi tới để xác nhận xem có phải đứa con mất tích của chúng tôi không. “Không… không phải… tuyệt đối không phải Bánh Gạo nhà chúng ta

Tôi gục mặt vào lòng ngực Trần Thanh Vũ, hét lên với vị công an tới thông báo kia.

Dường như vị công an ấy hoảng sợ trước tiếng gào thét giăng xé tim gan của tôi, đành khó xử nhìn sang Trần Thanh Vũ: “Chủ tịch Vũ, tôi chỉ tới truyền đạt tin tức mà thôi, hi vọng các vị phối hợp một chút, dù sao thì đứa bé kia cũng có đặc điểm gần với những gì các vị mô tả.” “Tôi biết.”

Trần Thanh Vũ đưa đôi mắt nặng nề lướt qua vị công an kia một lượt, rồi cho người tiễn anh ta đi về, sau đó Trần Thanh Vũ lập tức nhìn tôi nói. “Huỳnh Bảo Nhi, chúng ta đi xem một chút nhé.” “Trần Thanh Vũ.” Tôi sợ hãi lắc đầu.

Tôi không muốn nhìn, đứa nhỏ kia chắc chắn không phải Bánh Gạo của tôi. “Ít nhất cũng phải đi xác nhận một chứ, không phải sao?” Trần Thanh Vũ xoa hốc mắt tôi, nhẹ giọng nói.

Đôi mắt tôi đỏ bừng nhìn anh, chỉ có thể thống khổ gật đầu.

Trần Thanh Vũ nói không sai, rốt cục đứa trẻ ấy có phải Bánh Gạo hay không, chúng tôi vẫn phải đích thân tới xem mới biết được.

Trần Thanh Vũ cho người lái xe tới bãi biển phía bắc.

Khi chúng tôi đến nơi, trên bãi biển có rất nhiều người, nhìn thấy tôi và Trần Thanh Vũ đi tới, mọi người đứng xem đều tản lui ra, ánh mắt đồng loạt dừng trên người tôi và Trần Thanh Vũ.

Vị công an phụ trách vụ án này đi tới, giới thiệu cho tôi và Trần Thanh Vũ: “Đứa trẻ này khoảng chừng một tuổi, là một bé trai, nhưng có lẽ do đã ngâm nước lâu ngày nên cơ thể đã hoàn toàn biến dạng, tạm thời không nhận diện được khuôn mặt, chúng tôi chỉ có thể mời hai người tới để xác minh xem có phải đứa con đã mất tích của hai người hay không.”

Ngón tay tôi run rẩy, toàn thân đều không nhịn được mà run lên bần bật.

Trần Thanh Vũ cảm nhận được cảm xúc biến hóa của tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai tôi và nói: “Huỳnh Bảo Nhi, bình tĩnh lại.” Nhiệt độ từ đôi môi của Trần Thanh Vũ khiến tôi dần bình tĩnh lại, tôi và anh cùng đi tới chỗ thi thể đang nằm.

Trước khi mở ra, vị công an kia còn bảo chúng tôi phải chuẩn bị tinh thần, nhưng tới khi thật sự nhìn thấy cái xác ấy, tôi vẫn không nhịn được mà hoảng sợ. “Tình trạng tử vong khá tàn khốc, hai người nhìn bộ quần áo này có chút ấn tượng gì không. Bác sĩ pháp y đậy tấm vải trắng lại, hỏi Trần Thanh Vũ. “Không phải Bánh Gạo.” Tôi tựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, lắc đầu nói với vị bác sĩ pháp y vừa dứt lời. “Cô Bảo Nhi chắc chắn chứ?” Vị bác sĩ pháp y kia có lẽ không ngờ tôi sẽ kiên định lắc đầu như vậy, nói một cách kinh ngạc. “Không phải Bánh Gạo, đứa trẻ này không phải Bánh Gạo của tôi, có nghe thấy không.” Tôi nhìn bác sĩ pháp y, thanh âm lạnh như băng.

Bác sĩ pháp y bất thình lình bị câu nói của tôi dọa sợ, chỉ ngơ ngác mà nhìn tôi.

Trần Thanh Vũ ôm eo tôi, không ngừng trấn an cảm xúc: “Ngoan, không phải Bánh Gạo” “Trần Thanh Vũ, đứa bé kia không phải Bánh Gạo đúng không?” Mắt tôi đỏ bừng nhìn Trần Thanh Vũ. “Ừ, không phải con trai chúng ta.”

Trần Thanh Vũ cúi đầu, không quan tâm những người xung quanh đang nhìn mà lưu luyến hôn nhẹ lên môi tôi.

Mọi người có chút khó hiểu nhìn tôi và Trần Thanh Vũ, anh chỉ nói một tiếng cảm ơn với họ rồi lập tức đưa tôi trở về nhà.

Trên xe, trong đầu tôi tất cả đều là cái xác trương phù biến dạng kia, tưởng tượng đến việc Bánh Gạo cũng có thể bị biến thành như vậy, toàn thân tôi cũng trở nên run sợ bất an. “Huỳnh Bảo Nhi, bình tĩnh lại, Bánh Gạo của chúng ta tuyệt đối sẽ không bị biến thành như thế, biết chưa?”

Trần Thanh Vũ cầm lấy tay tôi, đôi mắt sâu thắm nhìn tôi và nói. Tôi ngơ ngác nhìn Trần Thanh Vũ, hai hốc mắt dần nhiễm đỏ: “Thật vậy ư?”

“Tin anh, con trai chúng ta sẽ không gặp chuyện gì cả.” Ánh mắt vô cùng kiên định của Trần Thanh Vũ khiến cho trái tim vẫn mang theo sợ hãi của tôi cũng dần bình tĩnh lại. bị tinh thần, nhưng tới khi thật sự nhìn thấy cái xác ấy, tôi vẫn không nhịn được mà hoảng sợ.

“Tình trạng tử vong khá tàn khốc, hai người nhìn bộ quần áo này có chút ấn tượng gì không. Bác sĩ pháp y đậy tấm vải trắng lại, hỏi Trần Thanh Vũ. “Không phải Bánh Gạo.” Tôi tựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ, lắc đầu nói với vị bác sĩ pháp y vừa dứt lời.

“Cô Bảo Nhi chắc chắn chứ?” Vị bác sĩ pháp y kia có lẽ không ngờ tôi sẽ kiên định lắc đầu như vậy, nói một cách kinh ngạc. “Không phải Bánh Gạo, đứa trẻ này không phải Bánh Gạo của tôi, có nghe thấy không.” Tôi nhìn bác sĩ pháp y, thanh âm lạnh như băng.

Bác sĩ pháp y bất thình lình bị câu nói của tôi dọa sợ, chỉ ngơ ngác mà nhìn tôi.

Trần Thanh Vũ ôm eo tôi, không ngừng trấn an cảm xúc: “Ngoan, không phải Bánh Gạo” “Trần Thanh Vũ, đứa bé kia không phải Bánh Gạo đúng không?” Mắt tôi đỏ bừng nhìn Trần Thanh Vũ. “Ừ, không phải con trai chúng ta.”

Trần Thanh Vũ cúi đầu, không quan tâm những người xung quanh đang nhìn mà lưu luyến hôn nhẹ lên môi tôi.

Mọi người có chút khó hiểu nhìn tôi và Trần Thanh Vũ, anh chỉ nói một tiếng cảm ơn với họ rồi lập tức đưa tôi trở về nhà.

Trên xe, trong đầu tôi tất cả đều là cái xác trương phù biến dạng kia, tưởng tượng đến việc Bánh Gạo cũng có thể bị biến thành như vậy, toàn thân tôi cũng trở nên run sợ bất an. “Huỳnh Bảo Nhi, bình tĩnh lại, Bánh Gạo của chúng ta tuyệt đối sẽ không bị biến thành như thế, biết chưa?”

Trần Thanh Vũ cầm lấy tay tôi, đôi mắt sâu thắm nhìn tôi và nói. Tôi ngơ ngác nhìn Trần Thanh Vũ, hai hốc mắt dần nhiễm đỏ: “Thật vậy ư?” “Tin anh, con trai chúng ta sẽ không gặp chuyện gì cả.” Ánh mắt vô cùng kiên định của Trần Thanh Vũ khiến cho trái tim vẫn mang theo sợ hãi của tôi cũng dần bình tĩnh lại.

Tiếng nhạc khoan thai nhẹ nhàng vang lên khiến cơ thể tôi cũng dần dần thả lỏng. “Mẹ ơi, cứu con… Mẹ ơ…” “Bánh Gạo… là con phải không? Bánh Gạo?” “Mẹ… mẹ ơi…”

Giữa bóng đêm mù mịt, tôi nghe thấy tiếng khóc non nớt của đứa trẻ.

Tiếng khóc bất lực và tuyệt vọng.

Là Bánh Gạo của tôi sao?

Tôi chạy theo hướng của âm thanh truyền tới thì nhìn thấy Bánh Gạo đang liên tục vùng vẫy giữa biển sâu không ngừng gọi tên tôi. “Bánh Gạo.” Tôi vội vã lao ra muốn nắm lấy Bánh Gạo, nhưng toàn thân tôi đều chìm trong nước biển, dù cho tôi giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra, dưỡng khí dần cạn kiệt, thật sự khó chịu quá…

Bánh Gạo… con đừng sợ, mẹ sẽ cứu con… Bánh Gạo… “Huỳnh Bảo Nhi, tỉnh lại, Huỳnh Bảo Nhi. Ngay lúc tôi cố gắng muốn nắm lấy Bánh Gạo, thân thể lại bị người ta nhẹ nhàng lay động.

Tôi choàng mở mắt, đập vào mắt tôi là khuôn mặt điển trai đang vô cùng lo lắng của Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ? Em… sao vậy?” Tôi ngơ ngác nhìn vẻ mặt mừng rỡ như điên lại đau đớn xót xa của anh, lúng túng nói. “Em muốn hù chết anh sao? Huỳnh Bảo Nhi, nếu em xảy ra chuyện gì anh sẽ thật sự phát điên mất.” Trần Thanh Vũ mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, hơi thở vô cùng cuồng loạn.

Tiếng tim đập cường ngạnh vẫn lay động màng tai tôi, tôi ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy trên cằm anh một hàng râu đang lún phún mọc ra, vẫn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, tôi thử ngồi dậy nhưng toàn thân vô lực khiến tôi không tài nào nhấc lưng lên được.

“Huỳnh Bảo Nhi, anh thật sự sẽ giết em đấy.” Trần Thanh Vũ vùi mặt vào hõm vai tôi, khàn khàn mà rít gào. “Trần Thanh Vũ… buông em ra trước được không, em hơi khó chịu. Tôi vặn vẹo thắt lưng, sau lưng vẫn không ngừng túa ra mồ hôi, áo ngủ đều bị thấm ướt đẫm.

“Bảo Nhi thế nào rồi?” Trần Thanh Vũ vừa mới buông tôi ra thì ngoài cửa đã truyền tới giọng nói đầy lo lắng của mẹ Trịnh Phương Thảo.

Tôi nhìn mẹ bổ nhào về phía tôi, đang định vươn tay an ủi bà thì bố đã đi tới, ôm mẹ và nói: “Được rồi, Bảo Nhi vừa mới tỉnh, em đừng gấp như vậy chứ.” “Em không sốt ruột sao được, bây giờ Bánh Gạo còn chưa tìm thấy, nếu con gái em xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.” Hai mắt mẹ đỏ bừng nói với bố.

Bố quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy ôn nhu: “Bảo Nhi, cảm thấy thể nào rồi, có khó chịu ở đâu không?” “Bố… con… bị sao vậy?”

“Con còn nói nữa, con ngã từ trên cầu thang xuống, phải khâu vài mũi, con thật sự muốn hù chết mẹ phải không?” Bố còn chưa kịp trả lời thì mẹ tôi đã vội vã xen vào nói.

Tôi ngã từ cầu thang xuống?

Tôi xoa huyệt thái dương đang nhảy lên thình thịch, vừa định vươn tay sờ vào chỗ đau thì Trần Thanh Vũ nãy giờ không nói gì nhanh chóng nắm lấy cổ tay tôi.

“Không được động đậy, miệng vết thương còn chưa có kết vảy đâu.” Giọng nói Trần Thanh Vũ khàn khàn ra lệnh cho tôi. Tôi mếu máo, không dám nhúc nhích. “Bảo Nhi, con muốn ăn gì, bây giờ mẹ về nấu cho con.” Mje nhìn tôi, sắc mặt tái nhợt.

“Con muốn ăn canh gà hầm ngải cứu mẹ làm.” Tôi liếm môi nói với mẹ. “Được, mẹ lập tức về làm cho con, con gái ngoan của mẹ muốn ăn gì, mẹ đều làm cho con.”

Hai mắt của mẹ lại đở bừng như lại muốn khóc, tôi nhìn dáng vẻ rưng rưng của bà, lập tức nói với bố: “Bố, bố mau đưa mẹ về nấu cơm đi, con có Trần Thanh Vũ ở cùng là được rồi.” Bố nhìn tôi một chút, bất đắc dĩ nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, không được tùy hứng, chuyện của Bánh Gạo cứ giao cho bố và Thanh Vũ là được rồi, biết không?” “Vâng.”

Tôi biết bố mẹ quan tâm tôi, tôi cũng chỉ có thể gật đầu cho họ yên tâm.

Bố mẹ vừa rời khỏi, Trần Thanh Vũ đã vòng tay ôm lấy tôi, hôn nhẹ lên cằm tôi rồi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, lần sau em còn bất cẩn như vậy, anh thật sự sẽ bóp chết em đấy” “Em xin lỗi.” Nghe Trần Thanh Vũ nói vậy, trong đầu tôi mới dần xuất hiện vài hình ảnh ngắt quãng.

Đêm qua tôi vì quá nhớ Bánh Gạo nên nửa đêm không ngủ được, dậy xuống lầu muốn đi uống nước, ai ngờ lại bị ngã từ trên cầu thang xuống. “Em có biết là khi anh nhìn thấy toàn thân em đẫm máu nằm bất động dưới chân cầu thang, anh đã cảm thấy thế nào không?” Trần Thanh Vũ nâng cằm tôi lên, đôi mắt sắc bén bị những tơ máu đỏ tươi vây kín.