Trong tích tắc, ông Bernice – một người đàn ông làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, lại không nhịn được mà đỏ mắt. Hai tay ông ấy run rẩy cầm bản báo cáo trong tay, trong mắt đỏ hoe nhìn Vũ Khả Hân. “Ngọc Bích, là bố đây con… là bố của con đây.”
Dường như Vũ Khả Hân cũng giật mình với bản báo cáo này, hoàn toàn không thể tin được nhìn ông Bernice. “Tôi… sao tôi có thể là con gái của ông được?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Con chính là Ngọc Bích của mẹ, Ngọc Bích, Ngọc Bích của mẹ” Lê Cát Tường vô cùng kích động muốn đến ôm Vũ Khả Hân, nhưng vì hai chân bất tiện mà chỉ có thể nắm lấy tay cô ấy.
Hai mắt tôi đỏ hồng đứng ở đó, nhìn dáng vẻ kích động của Vũ Khả Hân và ba người bọn họ. Vũ Khả Hân có thể tìm được bố mẹ ruột của mình rồi, thật sự tốt quá.. “Khôn… Tôi không phải là con gái của mấy người, không phải..” Đúng lúc đó, Vũ Khả Hân giống như điên lên mà đấy ông
Bernice và Lê Cát Tường ra, chạy ào ra ngoài. “Vũ Khả Hân.” “Ngọc Bích.”
Hành động của Vũ Khả Hân khiến ông Bernice và Lê Cát Tường vô cùng đau lòng, tôi nhìn bóng dáng Vũ Khả Hân chạy đi mà đôi mắt mang theo một chút lo lắng. “Tổng giám đốc Nhi, làm phiền cô khuyên nhủ Ngọc Bích giúp chúng tôi.” Ông Bernice nhìn tôi, đau khổ nói. Con gái mình tìm lâu như vậy bây giờ lại không chịu nhận mình, đối với ông Bernice thì đây là một đả kích rất lớn. “Được.” Tôi nhìn hai người ông Bernice và Lê Cát Tường vẫn còn rưng rưng nước mặt, sau đó rời khỏi nơi này.
Tôi chạy đuổi theo Vũ Khá Hân, rốt cuộc nhìn thấy bóng lưng vô cùng cô đơn của Vũ Khá Hân đang ngồi trên ghế dài ở công viên ngoài bệnh viện. “Vũ Khả Hân.” Tôi tiến đến ngồi kế bên Vũ Khả Hân, cười khổ gọi tên cô ấy.
“Tôi không tin.”
Vũ Khả Hân quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy nước mắt, cô ấy cố chấp nói với tôi rằng cô ấy không tin.
Nhìn Vũ Khả Hân như thể tôi không nhịn được mà thở dài một hơi: “Vũ Khả Hân, dù cô không tin thì sự thật vẫn là sự thật.”
“Tôi… không nên.”
Vũ Khả Hân che mặt, đau khổ gầm nhẹ nói. “Vũ Khả Hãn, hai người họ là bố mẹ của cô, bọn họ tim cô rất lâu rồi. Năm đó vì cô bị bắt đi mà Lê Cát Tường gặp tai nạn giao thông bị thương hai chân, trạng thái tinh thần của bà ấy không tốt cho lắm. Những năm qua vẫn không ngừng tìm kiếm cô, không có một giây một khắc nào họ không nhớ đến cô cả.”
Có lẽ đây chính là cái gọi là tình mẹ nhỉ? “Vân Hạ, tôi không xứng, tôi không nên là con gái của bọn họ, tôi không nên” Vũ Khả Hân ôm lấy tôi, kìm không được mà gào khóc.
Dù có gặp phải chuyện uất ức gia Vũ Khả Hân cũng không khóc, thế nhưng bây giờ cô ấy lại khóc lên như một đứa bé. Thật ra tôi hiểu rõ, Vũ Khả Hân rất muốn nhận lại bố mẹ của mình. Chỉ là cô ấy không muốn những người ngoài dựa vào đó mà công kích ông Bernice, cho nên cô ấy chỉ có thể lựa chọn như thế.
“Vũ Khả Hân, không có người bố người mẹ nào mà ghét bỏ con mình cả. Những chuyện mà cô gặp phải không có cách nào thay đổi được cả, chúng ta chỉ có thể bước về phía trước, miễn còn sống là đã tốt lãm rồi.”
Tất nhiên ông Bernice sẽ rất đau lòng khi biết con mình nhỏ như vậy đã bước chân vào con đường bán rẻ thân thể mình như thế, nhưng ông ấy cảm thấy may mắn là Vũ Khả Hân vẫn còn sống. Miễn còn sống thì dù có trải qua những chuyện đau khổ như thế nào đi chăng nữa thì cũng rất đáng giá. “Tôi không nên, Vân Hạ, tôi không nên nhận lại bọn họ. Họ là gia tộc giàu có, sao có thể vì quan hệ với tôi mà khiến toàn bộ gia tộc xấu mặt được cơ Tôi không thể trở thành con gái của họ được, không Tâm trạng Vũ Khả Hân vô cùng kích động, tôi nhìn cô ấy như thể muốn nói thêm thì điện thoại chợt vang lên.
Tôi nằm tay Vũ Khả Hân không để cô ấy rời đi, nghe được điện thoại thì tôi hay tin Lê Cát Tường được đưa vào ICU rồi, tình hình cùng nguy cấp.
Không biết có phải vì Vũ Khả Hân không chịu nhận bố mẹ khiển Lê Cát Tường đau lòng hay không mà bà ấy lại lên cơn khó thở, hộc máu tại chỗ sau đó hôn mê, giờ đang được đưa vào cấp cứu. “Vũ Khả Hân, bệnh tình của Lê Cát Tường trở nên nguy kịch rồi.”
Tôi ngắt điện thoại, sau đó nhìn Vũ Khả Hân, nói khẽ. Toàn thân Vũ Hân chợt cứng đờ, bờ môi không ngừng run rẩy, ngay cả đồng tử cũng vì sợ hãi mà nở to ra. “Vũ Khả Hân, cô không thể nhu nhược như vậy được. Cô đã từng nói với tôi, còn sống là tốt rồi. Lúc trước khuôn mặt tôi bị hủy hoại, hai tay không thể cử động, lại không thể nói chuyện, giống hệt như một kẻ ăn mày. Thế nhưng cô đã nói với tôi miễn còn sống là tốt rồi. Chính là người đã nói với tôi những lời như thế, không phải sao?”
“Không cần biết cô đã trải qua chuyên gì, chi cần cô còn sống đã là niềm vui lớn nhất của họ “Vân Hạ, tôi muốn đi gặp bà ấy, tôi đến đó được
Vũ Khả Hân khóc đến mức không nói nên lời, che mặt đau khổ nói.
Tôi chớp mắt một cái, gạt đi những giọt nước mắt. “Vũ Khả Hân, cô là người thân và cũng là người bạn tốt nhất của tôi, tôi hy vọng cô được hạnh “Chỉ cần chúng ta còn sống, là tốt “Ngọc Bích.”
Sau khi nhìn thấy Vũ Khả Hân, ông Bernice giống như trở nên già thêm mười tuổi, hai tay ông ấy không ngừng run rẩy, đôi mắt đục ngầu tràn đầy bị thương và đau đớn nhìn Vũ Khả Hân.
Nhìn thấy ông Bernice, Vũ Khả Hân không thể kìm được cảm xúc của mình, bổ nhào qua ôm lấy ông ấy, thút thít ni non: “Bố ơi.” “Ngọc Bích, rot cuộc bổ cũng tìm được con rồi, Ngọc Bích..
Ngọc Bích của bố” Ông Bernice ôm chặt lấy Vũ Khá Hân, khóc rổng lên.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt mà cảm động, hai mắt lại đó lên, trên đời này không có gì hơn được tình thân cả.
Cuối cùng Lê Cát Tường đã qua được cơn nguy hiểm, thể nhưng do nhiều năm nhớ thương Vũ Khả Hân mà thân thể bà ấy tổn thương vô cùng nghiêm trọng. Bác sĩ đề nghị ông Bernice phải chăm sóc tốt cho bà ấy, không được để bà ấy phiền muộn ưu tư nữa, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Lúc Lê Cát Tường chuyển vào phòng bệnh VIP thì Vũ Khả Hân vẫn luôn ở bên chăm sóc bà ấy, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lê Cát Tường, cô ấy không kìm được mà khóc nấc lên. “Vũ Khả Hân, bà ấy sẽ khỏe lại thôi” Tôi cầm chặt tay Vũ Khả Hân, nói khế.
Hiện đứa con mà bà ấy nhớ thương khôn nguôi đã trở về, nhất định Lê Cát Tường sẽ khá hơn thôi. “Ừ, nhất định sẽ sẽ khỏe lại thôi.” Vũ Khả Hân dụi mắt, vẫn luôn chờ Lê Cát Tường tinh dậy.
Lúc Lê Cát Tường tinh dậy thì bà ấy và Vũ Khả Hân ôm nhau khóc thút thít, tâm trạng vô cùng kích động, tôi và ông Bernice rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian riêng tư cho hai người họ. “Tổng giám đốc Nhi, tôi không biết cảm ơn cô như thế nào mới đủ nữa”
Ông Bernice nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ. Tôi lắc đầu, cười nhẹ nói: “Không cần cảm ơn tôi làm gi, tôi có thể quen được Vũ Khả Hân, sau lại đưa cô ấy đến bên cạnh ông, nói không chừng tất cả là do vận mệnh sắp đặt hết cả rồi.”
“Tôi quyết định sẽ hợp tác với tập đoàn Aliba trong dự án xây dựng khu du lịch ven hồ Thanh Sơn. Ngày mai tôi sẽ bảo thư ký đưa thư hợp tác qua” Ông Bernice nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa nói. “Cảm ơn chủ tích Bernice.”
Tôi có đề xuất dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng ven hồ Thanh
Sơn cách đây vài ngày, nơi đó có tiềm năng phát triển rất lớn. Tôi muốn mua lại mảnh đất đó rồi tìm một công ty hợp tác để cùng nhau thành lập một khu du lịch nghỉ dưỡng. Thế nhưng bởi vì tình trạng hiện tại của tập đoàn Aliba không được ổn định, hơn nữa, rất nhiều công ty không quan tâm lâm đến hồ Thanh Sơn kia, do đó không có ai đồng ý hợp tác với tôi cả.
Tôi còn đang buồn rầu thì thật không ngờ ông Bernice lại đồng ý hợp tác với tôi. “Tài chính của tập đoàn Aliba khó khăn, tôi có thể rót vốn vào, chuyện còn lại giao cho tổng giám đốc Nhi đấy. Tôi tin tổng giám đốc Nhi sẽ không để tôi phải làm một cuộc buôn bán lỗ vốn.” Những lời này của ông Bernice chính là tin tưởng tôi. Tôi siết chặt năm tay, nhìn ông ấy kiên định nói: “Chủ tịch Bernice, xin hãy yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm ông thất vọng.”
“Công ty chúng tôi cũng có hợp tác với một số công ty thời trang lớn ở Châu Mỹ, không biết tổng giám đốc Nhi có hứng thú phát triển công ty của mình ở Châu Mỹ không?”
Ông Bernice đang giúp tôi khai thác thị trường bên Châu Mỹ u? Đây là cơ hội ngàn năm có một, sao tôi có thể bỏ “Cảm ơn ông rất nhiều” Tôi nhìn ông Bernice, cảm ơn từ tận qua được. đáy lòng. “Không, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, cho tôi thấy một bộ mặt khác của công ty cô đi, Huỳnh Bảo Nhi. Hy vọng cô sẽ không khiến tôi thất vọng.” Ông Bernice cười nhẹ, vỗ vai tôi rồi rời đi. Tôi nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo của ông ấy, hai tay siết chặt. Ông Bernice cho tôi nhiều cơ hội như thế, tôi nhất định phải nằm chắc lấy, nhất định không phụ kỳ vọng mà ông ấy dành cho tôi. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho thư ký, bảo cô ấy gửi toàn bộ tài liệu về hồ Thanh Sơn cho ông Bernice. Thuận tiện đăng thông báo tuyển dụng một số nhà thiết kế tài năng, bắt đầu mở rộng sang thị trường thời trang Châu Mỹ. “Vũ Khả Hân là con gái của ông Bernice ư?”
Sau khi trở về, tôi nói toàn bộ mọi chuyện cho bố mẹ biết. Nghe xong lời tôi, bà không khỏi mở to hai mặt. “Lúc đầu con cũng không tin, the nhưng Vũ Khả Hân đã trải qua nhiều đau khổ rồi, giờ rốt cuộc cũng tìm được bố mẹ của mình” Tôi ôm mẹ, làm nũng nói.
Tôi cũng tìm được bố mẹ của mình, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. “Cũng đau lòng cho Lê Cát Tường, lúc trước vì không tìm thấy con mà xảy ra tai nạn giao thông. Giờ đã tìm được con mình rồi, mẹ thật sự cảm thấy vui thay cho họ” Mẹ vuốt đầu tôi, thở dài nói. “Hơn nữa, ông Bernice đã đồng ý hợp tác với tập đoàn Aliba chúng ta trong hạng mục ở hồ Thanh Sơn rồi. Không những thế, ông ấy còn muốn giúp chúng ta mở rộng thị trường thời trang sang Châu Mỹ nữa đó.”
Tôi nhìn bố, vẻ mặt kích động nói. Bố gật đầu, trên gương mặt trưởng thành anh tuấn ấy nở một nụ cười nhẹ: “Cần bố giúp con cái gì không?” bổ. “Chỉ cần bố ở với mẹ mỗi ngày là được rồi.” Tôi trêu ghẹo nhìn
Mặt mẹ không khỏi đỏ lên, hờn dỗi liếc nhìn tôi. “Trước đây bổ bận rộn với công việc nên không có nhiều thời gian dành cho mẹ Giờ khó khăn lâm mới về hưu được, chắc chắn phải ở bên cạnh mẹ rồi. Còn về chuyện công ty, con nhất định sẽ cố gắng”
“Bảo Nhi của chúng ta ngày càng tài giỏi rồi” Mẹ nghe vậy, vuốt tóc tôi, âu yếm nói. “Không nhìn xem đó là con gái của ai cơ chứ.” Bố nghe vậy thì hất cấm lên, hơi kiêu ngạo nói.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ này của ông, quay đầu cười với mẹ.
Sau khi ăn tối xong, tôi bắt đầu nghiên cứu dự án khu du lich ở hồ Thanh Sơn. Mẹ đi vào đặt một ly sữa nóng lên bàn tôi, thấy tôi liều mạng làm việc thi lo lắng nói: “Bảo Nhi, đừng có bán mạng như vậy, nếu thân thể mệt mỏi rồi ngã bệnh thì làm sao bây giờ?”
Tôi lấy mắt kính xuống, ẩn sống mũi hơi khó chịu nói: “Mẹ, con là người quản lý một công ty, vất vả là chuyện đương nhiên” “Con. không có ý định trở về bên kia à?”