“Chú út, Bánh Quy muốn bố.” Bánh Quy ôm lấy cổ Phan Huỳnh Bảo, dùng gò má cọ cọ lên cổ anh ấy rồi nói.
Phan Huỳnh Bảo nhẹ nhàng sờ lên mặt Bánh Quy, nhìn Huỳnh Khánh Đông và Lê Trúc Phương một lát rồi dẫn Bánh Quy rời khỏi đó.
Thấy Bánh Quy và Phan Huỳnh Bảo rời đi, Huỳnh Khánh Đông dắt tay Lê Trúc Phương rồi nói: “Lê Trúc Phương, chúng ta cũng đi thôi.”
Lê Trúc Phương khẽ gật đầu để mặc cho Huỳnh Khánh Đông dắt đi, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Phan Huỳnh Bảo, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ mê man.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, bản thân cô cũng không thể nói ra được tại sao lại có cảm giác này.
Nhưng mà vào lúc nhìn thấy người đàn ông và đứa bé kia, dường như trong lòng cô đã xuất hiện một cảm giác gì đó.
Cô có biết đứa bé kia hay không, còn có người đàn ông kia nữa?
Lê Trúc Phương siết chặt tay Huỳnh Khánh Đông, đè xuống hết tất cả ưu tư trong lòng.
“Minh Cường điều tra hai người vừa rồi một chút đi.” Sau khi Phan Huỳnh Bảo đưa Bánh Quy lên xe, anh ấy nheo đôi mắt màu xanh lục của mình lại rồi nhìn theo bóng lưng rời đi của Lê Trúc Phương và Huỳnh Khánh Đông.
Minh Cường không hỏi tại sao mà chỉ khẽ gật đầu rồi nổ máy xe rời khỏi đó.
Trần Quân Phi đã ra nước ngoài họp một tháng nên vẫn luôn không có mặt ở Đà Nẵng, hôm nay là ngày anh trở về. Suốt một tháng trời Bánh Quy không nhìn thấy Trần Quân Phi nên tâm trạng vô cùng kích động.
Trần Quân Phi vừa mới trở về biệt thự thì Bánh Quy đã nhào vào người anh, ôm lấy cơ thể anh rồi dùng mặt mình cọ cọ vào ngực anh.
Trần Quân Phi đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mại của Bánh Quy, nhìn vào gương mặt non nớt xinh đẹp của Bánh Quy, khóe môi anh khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt: “Bánh Quy có ngoan ngoãn nghe lời chú út không?”
“Có, Bánh Quy rất nghe lời mà, Bánh Quy vẫn luôn chờ bố trở về đấy.” Âm thanh giòn giã của Bánh Quy vang lên.
Gương mặt Trần Quân Phi hiện lên vẻ dịu dàng nhàn nhạt.
“Bánh Quy thật ngoan, bố yên tâm rồi.”
“Bố… Bánh Quy nhìn thấy mẹ rồi.” Bánh Quy tựa vào trong ngực Trần Quân Phi, đột nhiên thằng bé dùng một ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào anh.
Khuôn mặt vốn mang một nụ cười nhàn nhạt của Trần Quân Phi đột nhiên sầm xuống, nụ cười bên mép cũng dần dần không duy trì nổi nữa.
Đã năm năm rồi, Hoàng Song Thư vẫn không có tin tức gì cả, chuyện này đối với Trần Quân Phi mà nói là một đả kích không nhỏ.
Sau khi hai chân Trần Quân Phi trở nên tốt hơn thì thường xuyên đến núi Phương Hoàng tìm kiếm tin tức của Hoàng Song Thư. Mỗi năm đều không thay đổi nhưng cuối cùng Trần Quân Phi cũng đành phải thất vọng quay về, đã tìm kiếm suốt năm năm nhưng vẫn không tìm được Hoàng Song Thư.
Trần Quân Phi vẫn không từ bỏ, anh cũng không giận bản thân mình. Anh biết Hoàng Song Thư vẫn còn sống, nhất định cô đang sống ở một nơi nào đó mà anh không tìm được.
Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc Bánh Quy thật tốt. Chỉ có như vậy thì khi Hoàng Song Thư trở lại mới có thể vui vẻ được.
“Bánh Quy, con thấy mẹ ở đâu?” Từ khi Bánh Quy biết nói chuyện, hễ gặp phụ nữ là lại kêu mẹ.
Cho nên Trần Quân Phi cũng không nghĩ nhiều, anh chỉ cho rằng hôm nay Phan Huỳnh Bảo đưa thằng bé ra ngoài nên Bánh Quy gặp được một người phụ nữ nào đó rồi kêu mẹ.
“Ở thương mại, Bánh Quy nhìn thấy mẹ ở trung tâm thương mại nhưng con không có gọi mẹ.”
Bánh Quy chẹp chẹp miệng, vẻ mặt vô cùng tủi thân nói với Trần Quân Phi.
Thấy Bánh Quy tỏ vẻ đáng thương như thế, trong lòng Trần Quân Phi âm ỉ đau đớn.
Từ sâu trong ánh mắt của người đàn ông lại tràn ngập một tầng u ám và đau khổ.
Anh rất nhớ Hoàng Song Thư, thật sự rất nhớ.
“Anh hai” Phan Huỳnh Bảo từ phòng ăn đi ra, khi nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Trần Quân Phi thì anh ấy thở dài một hơi, ôm lấy Bánh Quy từ trong tay anh.
Bánh Quy nhận ra vẻ mặt mất mác của Trần Quân Phi, đôi mắt to tròn hơi khổ sở: “Bố, có phải Bánh Quy không ngoan không? Bánh Quy không gọi mẹ có sao không?”
Bánh Quy vẫn luôn rất hiểu chuyện, vào lúc thằng bé bốn tuổi bị bệnh nặng nên luôn muốn tìm mẹ. Khi đó, Trần Quân Phi nói với Bánh Quy rằng mẹ đã đến một nơi rất xa, hiện tại vẫn chưa quay về. Chỉ cần Bánh Quy ngoan ngoãn nghe lời, khi con ngoan hơn thì mẹ sẽ trở lại.
Vào lúc đó, trong lòng Bánh Quy đã hạ quyết tâm nhất định phải trở thành một đứa trẻ ngoan.
Bởi vì chỉ có đứa trẻ ngoan thì mẹ mới trở về đoàn tụ với bọn họ.
“Không có, Bánh Quy vẫn luôn rất ngoan.” Trần Quân Phi lấy lại tinh thần, trên mặt anh tràn đầy vẻ dịu dàng nói với thằng bé.
Bánh Quy hơi luống cuống nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo bảo quản gia đưa Bánh Quy lên lầu làm bài tập, sau đó anh ấy ngồi xuống cạnh Trần Quân Phi.
“Anh hai lại nhớ chị dâu rồi sao?”
Trần Quân Phi khẽ gật đầu, anh nhìn ra cửa sổ lẩm bẩm nói: “Em trai, anh thật sự không biết bây giờ Song Thư đang ở đâu.”
“Sẽ tìm được thôi mà, tin tưởng em đi.” Phan Huỳnh Bảo thấy Trần Quân Phi như vậy thì lập tức nghĩ đến người phụ nữ hôm nay anh ấy đã gặp. Người đó rất giống Hoàng Song Thư nhưng người phụ nữ đó lại dùng một ánh mắt rất xa lạ nhìn mình.
Người phụ nữ kia không phải Hoàng Song Thư đấy chứ?
“Đúng vậy, cô ấy sẽ trở lại, cô ấy sẽ không bỏ rơi anh và Bánh Quy đâu.”
Trần Quân Phi khẽ lắc đầu, sau đó lập tức khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Phan Huỳnh Bảo thấy Trần Quân Phi đã khôi phục lại tâm trạng thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Người giúp việc bưng rượu lên rồi lập tức lui xuống, Phan Huỳnh Bảo uống một hớp rượu sau đó lại nghe thấy Trần Quân Phi cất tiếng hỏi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Em vào Lê Châu Sa thế nào rồi?”
Lê Châu Sa rất thích Phan Huỳnh Bảo, sau đó lại trắng trợn theo đuổi anh ấy, không chỉ quấn anh ấy đến công ty mà còn quấn anh ấy khi về nhà. Trần Quân Phi thấy Lê Châu Sa rất thú vị, cũng hy vọng Phan Huỳnh Bảo có một bến đỗ tốt.
“Em và người phụ nữ điên đó không có quan hệ gì cả.” Nhắc tới Lê Châu Sa, trên mặt Phan Huỳnh Bảo hiện lên chút ngượng ngùng.
Ngoại trừ đối xử với người nhà thì anh ấy vẫn luôn là một người lạnh lùng, trầm ổn. Ai ngờ được mỗi lần Lê Châu Sa đều có thể khiêu chiến sự kiên nhẫn của Phan Huỳnh Bảo, nhiều lần khiến cho anh ấy mất đi lý trí, mất đi phong độ.
“Anh cảm thấy Lê Châu Sa vô cùng tốt, cô ấy là con gái cưng của tập đoàn Ánh Dương, nếu như ở bên cô ấy thì sẽ giúp ích rất lớn cho sự nghiệp của em.”
“Anh hai nghĩ rằng em sẽ đặt một tập đoàn Ánh Dương nho nhỏ kia vào mắt sao? Được rồi, anh không cần quan tâm chuyện của em nữa, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, em về trước đã.”
“Huỳnh Bảo, em cũng không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi tìm một người phụ nữ rồi đấy. Anh nghĩ đây cũng là tâm nguyện của mẹ.” Trần Quân Phi cảm thấy dường như Phan Huỳnh Bảo không thích nói đến chuyện tình cảm hôn nhân, vì thế anh khẽ đè lên huyệt thái dương của mình lại rồi dịu dàng nói với anh ấy.
Bước chân của Phan Huỳnh Bảo đã đi tới cửa không khỏi hơi dừng lại.
Anh ấy quay đầu nhìn Trần Quân Phi rồi khẽ vuốt cằm nói: “Em biết rồi, em sẽ giải quyết tốt mà.”
Sau khi nhìn Phan Huỳnh Bảo rời đi, nụ cười trên mặt Trần Quân Phi lập tức biến mất.
Anh mệt mỏi dựa người vào ghế salon rồi đưa ngón tay ra nhìn vào chiếc nhẫn trên tay.
Chiếc nhẫn vẫn còn ở đây nhưng người đã không còn nữa.
Ánh mắt Trần Quân Phi tràn ngập vẻ đau thương và thống khổ.
Anh che mặt, ôm lấy đầu mình rồi khóc tỉ tê như một đứa con nít.
Dáng vẻ cô đơn này của Trần Quân Phi khiến cho lòng người đau xót.
“Tại sao lại không nhận điện thoại của em?” Phan Huỳnh Bảo lái xe trở về nhà họ Phan thì lập tức bị Lê Châu Sa ngăn cản.
Cô ấy mặc một chiếc quần da rất hấp dẫn, rất xinh đẹp. Đôi mắt hiện lên vẻ tủi thân nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo khẽ cau mày rồi lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói đừng đến gần tôi rồi mà, cút đi.”
“Anh càng như vậy thì em sẽ càng vui vẻ, Phan Huỳnh Bảo, em đã theo đuổi anh năm năm rồi đấy. Anh cho rằng như vậy sẽ khiến em từ bỏ sao?” Lê Châu Sa cố chấp bắt lấy cánh tay Phan Huỳnh Bảo, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
“Tôi đã nói tôi không thích cô mà.” Phan Huỳnh Bảo sầm mặt xuống, dùng sức hất tay Lê Châu Sa ra.
Khuôn mặt Lê Châu Sa khẽ ửng đỏ, cô quật cường ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào Phan Huỳnh Bảo rồi nói: “Vậy giữa chúng ta là quan hệ gì? Bạn giường à?”
“Là tự cô đưa tới cửa.” Phan Huỳnh Bảo tàn nhẫn nhìn Lê Châu Sa.
Vẻ mặt Lê Châu Sa lập tức thay đổi, cả khuôn mặt tái nhợt không còn một giọt máu.
Đột nhiên cô ấy nhào qua người Phan Huỳnh Bảo, ôm lấy cơ thể anh ấy rồi cắn loạn xạ lên miệng Phan Huỳnh Bảo.
“Phan Huỳnh Bảo, anh tự đặt tay lên ngực mình hỏi xem thật sự anh không hề thích em một chút nào sao? Nếu như không thích em thì tại sao lại giữ mối quan hệ bạn giường với em suốt năm năm chứ? Anh đừng tự lừa mình dối người nữa, bên cạnh anh cũng chỉ có một người phụ nữ là em thôi. Anh yêu em, tại sao lại không chấp nhận em chứ?” Lê Châu Sa tức giận cắn thật mạnh lên miệng Phan Huỳnh Bảo, sau đó đè anh trên thân xe.
Những vệ sĩ xung quanh nhìn thấy hành động mạnh mẽ của Lê Châu Sa thì không dám tiến lại gần, ai nấy đều trố mắt nhìn nhau không biết phải làm gì.
Phan Huỳnh Bảo sâm mặt xuống, vấy tay bảo những vệ sĩ kia rời đi.
Sau khi vệ sĩ đi khỏi, Phan Huỳnh Bảo giơ chân tay đá văng Lê Châu Sa ra ngoài. Lê Châu Sa không hề phản kháng, cô ấy bị Phan Huỳnh Bảo đá ngã xuống đất, ngã người nằm bệt trên đất không hề động đậy.
Phan Huỳnh Bảo không ngờ Lê Châu Sa lại không né tránh, anh ấy nhìn thấy Lê Châu Sa nằm trên đất thì lòng bàn tay không khỏi căng thẳng hơn.
Anh ấy cưỡng ép bản thân mình phải hung ác hơn, giọng nói lạnh lẽo của Phan Huỳnh Bảo vang lên: “Ai nói bên cạnh tôi chỉ có một người phụ nữ là cô? Lê Châu Sa, cô đừng tự cho mình là đúng, tôi đã nói nếu như cô muốn tìm tôi để lên giường thì tôi có thể thỏa mãn cô nhưng những thứ khác thì đừng hòng.”
Phan Huỳnh Bảo cất bước kiên định đi vào biệt thự, Lê Châu Sa nằm trên đất, hai tay nắm chặt lại thành quyền.
Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lóe lên tia sáng quật cường.
Từ lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Phan Huỳnh Bảo thì đã thích ánh mắt của anh ấy rồi, ánh mắt của anh rất giống cô ấy. Bọn họ là hai người giống nhau, cùng nhau trầm luân trong bóng tối, vì vậy chỉ có thể nương tựa lẫn nhau mà thôi.
Cô ấy có thể hiểu được trong lòng Phan Huỳnh Bảo vô cùng cô đơn, cô ấy muốn cho Phan Huỳnh Bảo ấm áp, suy nghĩ này vô cùng mãnh liệt hiện lên trong đầu cô ấy.
Cho nên cô ấy cứ luôn dây dưa với Phan Huỳnh Bảo, rốt cuộc đã đến gần được anh ấy, leo được lên giường anh ấy nhưng mà năm năm nay, ngoại trừ trao đổi trên giường thì Lê Châu Sa cảm thấy bản thân mình đang ngày càng cách xa Phan Huỳnh Bảo. Cô ấy không thể nào tiếp xúc với nỗi lòng Phan Huỳnh Bảo được, không có cách nào hiểu được sự thống khổ trong lòng Phan Huỳnh Bảo. Lê Châu Sa rất khó chịu, cũng rất đau khổ.
Cô ấy không biết còn có ai có thể giúp đỡ mình không.
Bên trong biệt thự, Phan Huỳnh Bảo ngồi ở phòng sách, ngón tay cứng ngắc của anh ấy nắm chặt lại thành quyền.
Ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu mưa to từ lúc nào, tiếng sâm âm ầm vang lên vô cùng dọa người.
Người giúp việc đặt một ly cà phê lên bàn Phan Huỳnh Bảo, thấy gương mặt tuấn tú của anh ấy vẫn luôn căng thẳng không yên thì người giúp việc khẽ thở dài một hơi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Cậu chủ, cô Lê Châu Sa vẫn còn ở bên ngoài, tôi thấy hình như cô ấy bị thương rồi.”
Đột nhiên cơ thể Phan Huỳnh Bảo căng cứng lại, anh ấy lạnh giọng nói: “Không cần để ý đến cô ta, cô ta thích đợi ở đó thì cứ đợi ở đó đi”