Cố Lâm Hùng sắc mặt vô cùng không tốt, giờ nghe những người trong đại sảnh càng tệ, trừng mắt ,thật đúng là mất mặt mà, ông không muốn nghe nữa liền chỉ vô mặt ,giọng nói càng không tốt
"Mày còn đứng đây làm cái gì, còn không mau xin lỗi em gái mày đi"
"Ba, thế này thì không hay đâu ba, để chị ấy xin lỗi trước mặt mọi người không tốt với chị ấy thì phải"
Cố Tiêu Nhi vốn đang đắc ý ,giả vờ đáng thương giờ nghe ba ả ra lệnh ,sỉ nhục chị ta ,ả liền đổ dầu thêm lửa, tỏ ra hốt hoảng ,ngước nhìn ba ả cười gượng ,giọng nói nghe qua ngọt ngào ,e lệ, đáng thương, khiến nhiều người càng sinh ra muốn yêu thương ả.
"Đúng vậy ông à ,dù gì nó là con gái của chúng ta, thôi kệ đi ít ra nó biết quay về là tốt rồi, nó không nhất thiết phải làm vậy đâu"
Nguyễn Huệ Nhu thấy vậy, cũng góp vô thêm lửa, tỏ vẻ sắc mặt không tốt, ôn nhu,dịu dàng, an ủi chồng bà, ý tứ của hai mẹ con sao Cố Hàn Băng không biết chứ.
Đây không phải muốn thay cô ra mặt mà ngược lại không chị muốn hại cô xuống mồ mà còn tăng thêm hào quang đồng tình,thánh mẫu, dịu dàng, có khí chất, càng yêu thương ả của mọi người dành cho ả mà thôi.
Quả nhiên, Cố Lâm Hùng dịu chút, quay sang hai mẹ con ả an ủi, yêu thương rồi nhìn sang cô chán ghét, hét lên trầm ổn.
"Mày nghe thấy không? Con bé luôn bảo vệ mày, còn mày thì sao, hừ còn không mau lại đây xin lỗi rồi sau đó cút khỏi đây, còn không đứng sang một bên đi, nơi nay không phải nơi mày có thể đến"
Nói xong không đợi hai mẹ con ả xen vô, cũng không đợi Cố Hàn Băng nói,tiếp tục xoay người nhìn mọi người đang xem kịch vui, ông cảm thấy phiền ,
khó chịu, mất mặt rồi, vì gia tộc ông lập tức tuyên bố khiến mọi người đều không ngờ đến, ngay cả hai mẹ con ả từ kinh ngạc rồi sang cười càng thêm đắc ý, hả hê.
"Mọi người có mặt ở đây nghe đây, tôi xin được nói luôn cô ta không có quan hệ gì chúng tôi cả, hơn nữa ba năm trước vốn đã đuổi đi vì nhân phẩm nó quá tệ hại, hại gia tộc chúng tôi gặp bao nhiêu rắc rối,
chúng tôi đau đầu dạy dỗ con bé cỡ nào thì nó không làm ra gì, chúng tôi không muốn mọi người nghĩ chúng tôi không yêu thương nó, thật sự thì chúng tôi yêu thương nó,
nhưng nó không biết điều lại đi hại em gái nó, luôn cướp những thứ của em gái nó, tôi càng không yêu thương nổi nên gia tộc chúng tôi thống nhất tốt nhất đuổi nó khỏi gia tộc,
để con bé tự sống mặc con bé, cùng chúng tôi không quan hệ, nay như mọi người thấy con bé bỗng nhiên xuất hiện ở đây ,cũng là điều chúng tôi bất ngờ,cho nên các vị không cần vì nể mặt chúng tôi mà cúi đầu với nó, các người cứ coi như bình thường đi"
"Nga~ quả nhiên tôi đoán đúng mà , cô ta vốn đã bi đuổi khỏi gia tộc mà"
"mà có điều sao cô ta vào được chứ, nơi này là đâu không phải sao"
"Ừ cô ta nghĩ mình là con nhà quyền thế ấy mà nên mới vào đây được chứ sao"
"Ôi chao, con nhỏ này đúng là ghê tởm mà, chúng ta không cần sợ"
"Hừ đúng là dâm đãng, thật xấu hổ, Chủ tịch chúng tôi khuyên ngài nên đem cô ta đuổi đi đi, mắc công ô nhiễm không khí bữa tiệc của Cố tiểu thư a"
"đúng vậy đúng vậy nha"
"con nhỏ này từ nãy giờ còn không đi xin lỗi nữa kìa, nó điếc à"
Mọi người nói một cách độc miệng, không sợ mồm ,còn nhà Cố gia thì kiên nhẫn đứng chờ cô đến xin lỗi, các anh nam chính cảm thấy bản thân nhịn không nổi muốn nhảy ra bảo vệ mà không thể chỉ có thể lo lắng,âm thầm ghi nhớ từng người sỉ nhục cô.
Cố Hàn Băng cười cười, thản nhiên xem mọi người la hét, chỉ trỏ ,sỉ nhục cô, cô vẫn bình tĩnh thong dong cứ như người bị vậy không phải là cô vậy,
cô rất muốn biết không bao lâu nữa các người còn cười nữa không đây ,chỉ có người con trai bên cạnh khẽ nhíu mày ,
ánh mắt tối đi ,sát khí hơi lan ra muốn lên chuẩn bị nói thì bị cô liếc cản lại khiến người con trai khựng lại, thu hồi lại sát khí ,bình tĩnh đứng bên cạnh cô ,tùy thời đợi lệnh.
Cố Hàn Băng hài lòng sau đó xoay đầu thản nhiên nhìn mấy người Cố gia làm trò hề, cô cất giọng lên ,một giọng nói không cao cũng không thấp đủ làm cho mọi người im lặng lại.
"Ồ, tôi có lỗi sao, tại sao tôi phải xin lỗi cô ta, tôi có quan hệ gì với các người sao, tôi ra khỏi gia tộc thì đã sao, tôi không được ở đây sao, vì sao phải đuổi tôi rời khỏi đây, các người cảm thấy đây là điều hiển nhiên sao"
"À,còn nữa ,thật ngại quá, có một điều dường như các người không biết tôi một khi cắt đứt quan hệ với các người thì các người lấy thân phận gì bảo tôi đi xin lỗi cô ta chứ."
"Mày nói cái gì thế hả, mày mà không làm gì sai sao, mày còn dám ..."
Cô không thèm nhìn ông tức giận, cắt đứt lời ông nói.
"tôi không muốn tốn thời gian giải thích lắm trò ở đây với các người , tôi đến đây coi như nể mặt ông lắm rồi, và đây là món quà tôi tặng cô con gái quí giá của ông coi như chúc mừng nhỉ"
Nói xong cô vươn tay bên cạnh ra lập tức có món quà nhỏ tinh xảo trên tay cô, người đưa cho cô là chàng trai bên cạnh khi nãy, sau khi đưa xong liền cung kính lùi phía sau chờ lệnh.
Mọi người nghi hoặc quan hệ giữa hai người, mọi người to nhỏ bàn tán.
"hai người này quan hệ thế nào vậy, sao tôi có cảm giác như là nữ hoàng với vệ sĩ vậy"
"A phi phi ,bậy làm gì có chuyện đó, không thể nào, cô nhìn bộ quần áo trên người cô ta kìa có khi nào cô ta được ai đó bao nuôi cô ta ấy mà, nên mới mua đồ cho cô ta đó, chậc chậc... mặt hàng này đúng là ..haizz"
"Hả vậy sao, ôi trời đúng là đê tiện mà, thật hạ thấp phụ nữ quá, sao Cố chủ tịch không mau đuổi cô ta đi"
"..."
(tg: các người nói hay quá hả, thật muốn ăn đập mà)
Cố Hàn Băng quăng cho Cố Tiêu Nhi , cô cười ôn nhu nhưng mắt thì không cười, khẽ mở đôi môi đỏ mọng mê người.
"Cố tiểu thư cô sẽ nhận chứ , coi như một chút 'tình thân'cuối cùng dành cho cô vào ba năm trước nhỉ"
"Chị..."
Cố Tiêu Nhi bất ngờ, ả tưởng cô nổi giận đùng đùng ,chửi ả như vậy ả mới tiếp tục phát huy một cô em gái thiện lương, dịu dàng, kiên cường, an ủi cô khiến cho hình tượng của ả càng thêm nâng cao chứ,
mà ngược lại đằng này cô chỉ cười, phản ngược lại gia đình ả ,không quan tâm hình tượng của mình bị mọi người chán ghét, không thề đau lòng gì, kì quái đầu cô bị vấn đề rồi sao mà còn ôn nhu với ả, lại còn tặng quà nữa chứ, sao không phản bác đi chứ, nhưng ả không nói ra được chỉ có thể miễn cưỡng nhận quà ,nếu không phải mình đang ở đâu thì ả hất tay rồi, nhìn xuống cảm giác muốn hất tay, chán ghét ra, ả giả vờ vui vẻ , cười cao hứng,vươn tay nhận quà sau đó cầm tay cô cười vui vẻ .
"Chị tha thứ cho họ rồi phải không, chị vì em mà bỏ qua sao, em vui lắm, em rất mừng cho chị, quà của chị em rất thích, vậy chị chấp nhận tha thứ chúng ta rồi sao, em biết chị là thiện lương mà sao có thể là cô gái hư hỏng được phải không mẹ"
Nói xong liền buông tay xoay người nhìn mẹ với ánh mắt u ám
'mẹ , chúng ta giờ làm gì đây, cô ta không phản bác gì cả, chẳng lẽ cứ thế buông tha cô ta sao'
Bà cũng rất bất ngờ và nhìn thấy con gái bà nhìn bà như vậy, bà lập tức nắm tay con gái an ủi, cười ôn nhu không chút dấu vết nháy mắt con gái
'con bình tĩnh đi'
sau đó nhìn Cố Hàn Băng khinh bỉ, chán ghét rất nhanh liền cười vui vẻ.
"Thật tốt quá, ông à ,ông nhìn xem con gái chúng ta còn biết tặng quà em gái nó , nó đâu giận gì chúng ta ,
dù gì chúng ta cũng cảm thấy tiếc nuối cho con bé thôi, nay giờ thấy nó ăn mặc đẹp và về thăm chúng ta như vậy là tốt rồi, thôi bỏ qua cho nó đi, coi như con bé rút ra bài học rồi còn gì"
Cố Lâm Hùng hừ nói
"không cần, cho dù là vậy chúng ta không thể nhận lại nó, dù nó muốn quay lại cũng không thể được, nó đã bị gạch khỏi gia tộc lâu rồi , các em không cần vì nó nữa, đây là do nó gánh chịu"
"Các người cảm thấy tôi cần sao, giờ thì tôi tặng quà xong ,có phải hay không nên tuyên bố bữa tiệc bắt đầu đi, dù sao tôi là khách của các người ,nên tôi không thèm sự bố thí của các người đâu, tôi không hèn mọn như vậy"
"Mày.."
"Chị.."
"Con gái.."
Bọn họ không ngờ cô nói thẳng ra như vậy,đây chẳng phải khinh bỉ họ sao.
(tg: đương nhiên rồi, ai thèm cần các người tha thứ Băng tỷ, các người còn không xứng nữa á)
"Vậy mày nói xem mày làm cách nào vào được"
Cố Lâm Hùng quả là bị cô làm cho tức chết rồi, được vậy thì đừng trách ông ác độc đi, hai mẹ con Cố trừng mắt Cố Hàn Băng ,
trong lòng thì nghĩ cách tính kế cô, hừ ,cô còn muốn giả thanh cao nữa sao, tiện nhân vẫn là tiện nhân ,cô muốn chết vậy thì chết đi.
"Ông muốn biết sao, việc này sớm muộn gì ông sẽ biết thôi, tôi đến đây là do có thiệp mời của ông đưa, vì sao ông lại hỏi buồn cười như vậy"
"Còn bà Nguyễn Huệ Nhu"
cô lại gần nói nhỏ với tai bà, khiến bà run người,trừng mắt nhìn cô,như hận không thể đục lỗ người cô vậy
"bà biết đấy, trò chơi sắp bắt đầu dành cho bà đấy, hy vọng bà đừng làm tôi thất vọng nhé"
Cô nói xong vươn người ra nói
" chúc bà có một đêm vui vẻ"
cô khẽ liếc bên cạnh bà là Cố Tiêu Nhi đang dùng ánh mắt oán độc với cô, cô cười nói làm cho bất cứ ai cũng cảm nhận được sự khinh bỉ trong câu chữ của cô
" Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu, sao tôi có thể xuống tay được với cô công chúa nhỏ bé của gia tộc Cố gia đây, tôi còn ngại a, cho nên chúc cô có một đêm vui vẻ, hy vọng cô hài lòng về món quà của tôi dành cho Cố tiểu thư."
Cố Tiêu Nhi giận , nhìn hộp quà trong tay của cô tặng, cảm giác thật ghê tởm, muốn quăng vô mặt cô nhưng ả nhịn, sớm muộn gì ả tính sổ lên đầu cô, ánh mắt lóe lên tính kế lập tức tắt trở lại dịu dàng, ả cười nhìn cô như nhìn cô gái hư vậy.
"Ách.. được rồi, em biết chị vẫn như vậy, chị không cần nói độc miệng như vậy, em có thể xem quà chị tặng không?"
"Tùy cô"
"Chị..."
ả cười hơi cứng lại trước câu trả lời thờ ơ kia, ả nhịn tiếp, rốt cuộc mở hộp quà mà không ai chú ý bên này, khi nhìn bên trong quà ả tái mét, run người, ả tưởng nhìn nhầm rồi nhưng nhìn kĩ thì không thể nhầm được ,
bên trong quà chính là những tấm ảnh hoan ái phóng đãng của ả trong bar, người phụ nữcầu hoan dưới thân đám đàn ông trong bar là ả ,
ả lập tức đóng lại hộp quà trong tay khiến cho mẹ ả nghi ngờ nhìn con gái bà sắc mặt không tốt, chuyện gì vậy ,trong hộp quà có vấn đề sao, nếu không thì sao sắc mặt con bé khó coi vậy.
Cố Tiêu Nhi ngước đầu lên nhìn cô đang cười như không cười nhìn ả, làm sao cô biết chuyện này, làm sao cô có những thứ này , mọi bí mật của ả sao cô ta biết được, là ai báo cho cô ta, chuyện này không thể nào.
"Chị, làm sao chị ....."
Ả định nói rõ ràng thì im bặt , ả không thể nói nếu không mọi người biết bí mật của ả, ả nhìn mẹ đang dùng ánh mắt ý hỏi ả lắc đầu tỏ vẻ không có gì sau đó nhìn cô cười cười dịu dàng, ánh mắt thì oán độc nhìn cô như thể muốn xé xác cô cho hả dạ vậy.
"Sao ,cô không thích quà của tôi tặng sao, nó rất tuyệt phải không, tôi không nghĩ cô có thể cho mọi người xem chắc không tệ lắm đâu nhỉ, nếu mọi người nhìn quà tôi tặng cô không biết họ có suy nghĩ gì nhỉ, phản ứng ra sao nhỉ,
A... chắc là bất ngờ một cô gái như cô sao lại có thể thành cô gái này không khác gì những cô gái đang phục vụ cho đàn ông nhỉ"
Cố Hàn Băng nói bang quơ giống như dang nói thời tiết thật đẹp vậy, Cố Tiêu Nhi sao có thể không hiểu ý của cô ta, ý của cô muốn nói chẳng phải nói ả là kĩ nữ trong bar chuyên quyến rũ, cầu hoan đàn ông sao.
"Chị ..."
"À cô cảm thấy rất vui khi tôi tặng món quà đáng quí lắm phải không, cô không cần cảm ơn tôi đâu,haha mà thôi tôi không muốn quấy rầy bữa tiệc dành cho cô đâu"
nói xong khẽ nhỏ giọng cũng đủ cho hai mẹ con ả nghe được
" cô gái dung tục như cô sớm muộn gì sẽ được nở rộ."
Cố Tiêu Nhi cười gượng sắc mặt thì không tốt khiến mọi người chỉ thấy ba người họ nói chuyện bình thường không xảy ra cái gì ,
trong lòng của ả nghĩ ' tao vui cái rắm, mày dám phanh phui tao sao, dám nói tao là kĩ nữkhông bằng chó sao, mày một con kiến nhỏ bé như mày mà dám phản kháng lại tao sao, mày không sợ chết không sợ bị người đời sỉ nhục mày, như vậy thì đừng trách tao độc ác, mày chờ đó cho tao'
(tg: má, nó nghĩ sao giết được băng tỷ ạ *phun tào*)
Cố Hàn Băng nhìn vừa lòng trước sắc mặt của hai mẹ con , khi nhìn ánh mắt oán độc của Cố Tiêu Nhi ,
cô cười cười tỏ vẻ không sao, cô biết trò chơi đã bắt đầu rồi, biết ả nghĩ gì trong đầu cô càng khinh thường, ả thích như vậy thì cô sẵn sang phụng bồi, chỉ hy vọng ả không chết quá sớm nha .
Ông không có chú ý bên này ,chỉ nhìn thiệp mời mà khó tin ,ngay cả mọi người cũng nhìn thấy, nghi hoặc sao Cố chủ tịch mời cô ta nhỉ không phải lúc nãy nói đuổi rồi sao.
Ông rối rắm, nhớ lại rốt cuộc ông mời nó khi nào vậy sao ông không biết vậy, ông nhìn hai mẹ con Cố thì thấy họ đang sắc mặt không tốt và cũng nhìn thấy tấm thiếp cũng giống như ông cũng khó hiểu , thật đúng là kì quái, rốt cuộc là sao.
Thôi coi như là khách mời vậy, ông không muốn tiếp tục rối lên để cho thiên hạ chê cười nữa, ông bình tĩnh vẫy tay , liếc mắt nhìn cô nói .
(tg: Ông nghĩ sao dễ vậy)
"Ừm, vậy thì coi như cô là khách dự của chúng tôi, như vậy thì cô có thể lui xuống được rồi, đây là sân khấu bữa tiệc dành cho con gái tôi, mời"
Cố Hàn Băng cười cười nói
"Ồ được chứ"
khẽ lui xuống một cách tao nhã, cao quí, toát lên khí chất nữ vương làm cho một số người phải ngẩn người, muốn nhìn từng nhất cử nhất động của cô trong lòng , nhường lại bữa tiệc của họ,
Cố Lâm Hùng lúc này không còn khó chịu ,lập tức tuyên bố bữa tiệc bắt đầu , mọi người nghe vậy cũng nhao nhao lên chúc mừng ,
có một số phu nhân kéo con trai làm quen để thông gia , trong đó có cả một số phu nhân của gia tộc là gia tộc Bạch gia và gia tộc Hứa gia ,
còn Lâm Vũ Hàn và Long Hạo Thiên thì không thèm quan tâm mấy vụ này chỉ chọn một góc không chú ý đến nói chuyện với nhau vui vẻ , người đàn ông bên cạnh khi nãy của cô nhỏ giọng nghi hoặc hỏi.
"Chủ tịch sao ngài không nói ra thân phận của ngài, mà mặt cho họ sỉ nhục ngài như vậy, hơn nữa ngài sao dễ dàng bỏ qua cho họ vậy, ngài không tức giận sao, không phải ngài muốn trả thù họ sao"
Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh đang nói liên tục cười ôn nhu, nhướng mày cũng nhỏ giọng nói
" Ai bảo tôi sẽ bỏ qua cho họ dễ dàng như vậy chứ, cậu cho rằng tôi là người nào, hơn nữa tôi sẽ không nói gì chỉ cần bình thường với họ là được."
(tg: tỷ à, cái này mà là bình thường sao, rõ ràng đang chọc giận họ có được không. *xem thường*)
"Nhưng mà ngài không phải chỉ cần nói ra thân phận không phải tốt lắm sao?"
"Không cần, cậu nhìn xem xung quanh đi, họ vẫn dùng ánh mắt gì,ngay cả người của các gia tộc cũng vậy, tôi có nói ra họ tin sao,
nên không bằng cứ như vậy đi, dù sao thanh danh của tôi từ lâu bị bôi nhọ thậm tệ rồi làm sao nghĩ đến một cô dâm đãng, não tàn như tôi trong vòng ba năm là chủ tịch chứ, họ tin sao"
"không tin"
"Đương nhiên không tin rồi cho nên tôi mới nói không cần"
"Vậy còn cô ta thì sao chủ tịch"
Cô đương nhiên hiểu cô ta là ai, tất nhiên là chỉ Cố Tiêu Nhi đang cười vui trên bục với mọi người kia
"À cô ta sao, ừm, thì cứ để cô ta phát huy một cô gái trong ,thiện lương đi, thanh danh càng tốt đẹp,
càng cao được mọi người yêu mến như thiên đường thì bỗng nhiên rơi xuống địa ngục một cách bất ngờ , ưm rất thú vị không phải sao, không chỉ cô ta mà còn bà ta nữa chứ haha"
Người đàn ông bên cạnh không ai khác chính là thư kí Trần , là cánh tay phải của Cố Hàn Băng, cậu đổ mồ hôi ròng ròng im lặng, khẽ lùi bên cạnh trong ròng thì rít gào,
chủ tịch à người cười như vậy thật khủng bố a, đây không phải là chuẩn bị săn mồi sao, cậu mặc niệm hai mẹ con họ, cậu không thấy cô độc ác dù gì chính gia tộc đó khiến cô thành như vậy,
làm sao nói đến tha thứ chứ, anh nhìn họ liền âm thầm nhớ kĩ ghi nợ, xem ra cuộc sống sau này chuẩn bị kiếm tiền rồi hắc hắc.
Cô nhìn anh cười tính kế liền lắc đầu như thế nào giống con trai cô đâu, đều thích đi cướp của cải của người khác như vậy,
hai người này lúc ở gần chơi nhau bị nhiễm tính rồi, haiizz, nhớ đến con trai cô cười ôn nhu khiến cho ai đó ngây ngẩn vì nụ cười này của cô.
Hai mẹ con nghĩ tạm thời họ không dễ cô, dù gì thanh danh của cô thối nát nay bị họ làm nhục như vậy đủ rồi, để ngày khác tiếp tục vậy, nghĩ vậy tiếp tục tuyên bố bữa tiệc, mọi người không còn quan tâm cô nữa ,chỉ chú ý Cố Tiêu Nhi thôi.
Hai Bảo Bối thì trốn một nơi bí mật không xa nhà bữa tiệc đó cùng với các thủ hạ của các bé, dù gì bé nay đã ba tuổi rồi, tính ra là đang lớn rồi nhỉ, các bé nghĩ thế giật đầu tỏ vẻ đúng rồi.
(tg: các em có cần trưởng thành sớm thế không, thật không phải là người mà)
Hai Bảo Bối nhìn vào camera được cải tiến quan sát toàn bữa tiệc, hai bé cũng nghe hết mọi chuyện trong đó ,kể cả họ sị nhục mẹ hai bé, hai bé cảm thấy phi thường tức giận, đúng rất tức giận, họ là ai mà có quyền sỉ nhục mẹ các bé chứ, thật đáng giận mà.
"Anh hai ,chúng ta có nên giết họ không, họ đang sỉ nhục mẹ của chúng ta"
Cố Tiểu Bối đang ngồi trước camera mân môi , bất bình thay mẹ bé nghiêng đầu nhìn anh trai bé cũng tức giận với sắc mặt thối, ánh mắt Tiểu Bối ngập hơi nước long lanh giống như bất cứ lúc nào cũng rơi, bàn tay nhỏ bé kéo áo anh trai hơi dùng sức,
mái tóc xoăn nhẹ trên vai được bới gọn mái tóc cài cố định vương miện công chúa nhỏ cùng với chiếc váy lam xinh , dây đai màu hồng tím làm cố định thành chiếc nơ cùng chiếc giày búp bê màu lam thoạt nhìn càng đáng yêu.
"Ừm, anh cũng nghĩ vậy nhưng có điều chúng ta không thể làm quá được nếu không mẹ sẽ phát hiện ra, sao anh có thể tha thứ cho họ sỉ nhục mẹ chúng ta được"
Cố Tiểu Bảo giận quá hóa cười, cười vô cùng ôn nhu ánh mắt lóe tính kế, bộ dạng này càng giống mẹ cậu, cả hai đều thích chơi trò đưa người ta lên đỉnh cao rồi cho một kích xuống địa ngục không thể ngoi lên.
Cố Tiểu Bảo phong cách ăn mặc khá giống với Lâm Vũ Hàn nhìn giống như một phiên bản nhỏ vậy, càng nhìn có vài nét khá tương tự với Lâm Vũ Hàn.
(tg; thật sao, lẽ nào... *nghi ngờ*)
"A Nhất"
"Vâng lão đại"
A Nhất tiến lên cung kính tiểu chủ tử, haiizz mình lớn tuổi hơn nhóc mà nói nhóc có ba tuổi là lão đại quả thật là chê cười mà,hắn từng chế nhạo cậu không biết lượng sức ,
ai ngờ nhìn nhóc nhỏ tuổi vậy mà dám tính kế một cách giảo hoạt khiến hắn không thể không bối rối như vậy, huhu ...cả đời A Nhất một đời là ổn trọng, cẩn thận bị một đứa nhóc như nó đánh bại hắn một cách lãng xẹt thế này.
(tg: A Nhất anh ổn trọng chỗ nào, tôi thấy anh dâm đãng thì có *khinh bỉ*
A Nhất : tôi dâm đãng chỗ nào, mẹ nó, lão tử chưa nói xấu cô đâu, cút * trừng mắt, cầm súng chỉa vô tg*
Tg: thẹn quá hóa giận đây mà * xách dép bỏ chạy*)
"Anh đi chuẩn bị thu thập thông tin của những người sỉ nhục mẹ tôi đem về đây cho tôi"
"Ách ...tất cả sao, lão đại cậu còn có thể ..."
"Có ý kiến"
cậu nhướng mày với ánh mắt uy hiếp cùng nụ cười ôn nhu ' dám nói có ý kiến đi tôi cho anh bay sang Châu Phi chơi ba ngày'
"Ực, ..haha không có ý kiến tôi xin đi ngay."
hắn đổ mồ hôi ròng ròng,nuốt nước miếng, cười gượng nói xong xoay người đi ngay, làm sao hắn không nghe ra lời nói này, trong lòng rên lão đại à, cậu rảnh rỗi đến phát hoảng muốn toàn bộ thông tin rồi à.
Cố Tiểu Bảo cười hài lòng, hừ , dám có ý kiến sao, định chê mạng ngắn rồi sao, đừng nhìn nhỏ con mà xem thường ,trước mặt người thân thì thân thiết, ôn hòa, phúc hắc nhưng trước mặt người ngoài thì lạnh lùng, giảo hoạt, phúc hắc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Vậy còn em thì sao, em cũng muốn tham gia nữa"
Cô bé thấy anh trai định kế hoạch thì cô bé lập tức hưng phấn kéo kéo áo của cậu, tỏ vẻ cô bé cũng muốn, cậu nhìn mà bất đắc dĩ,
cậu có thể từ chối được sao, cậu mà từ chối thì bị em gái tra tấn cậu đủ thứ khiến cậu chịu không nổi mà bỏ chạy, đây không phải là em gái anh ,nó là tiểu ác ma,
có lần có một thuộc hạ của mẹ từng không muốn cô bé nhúng tay vào vụ của người lớn, cô bé liền tỏ vẻ đã biết tưởng thuộc hạ thấy bé ngoan, rất hài lòng có ai ngờ qua ngày hôm sau lập tức nghe tiếng hét thê lương từ thuộc hạ của mẹ khiến ai hết hồn chạy đến xem chuyện gì,
làm cho mọi người trợn mắt trước cảnh tượng bi hài này, trước mặt là thuộc hạ của Cố Hàn Băng đang khóc thảm thiết không có hình tượng của một cô gái kiều mị, trước vũ khí tâm đắc nhất mà cô thu được của cô , cô nói
" Ai đã làm thế này, ô..ô.. súng đời mới do ta mất ngày đêm có được,cải tiến nó mà có được nay lại nát bét thế này"
Mọi người rút lui không dám ở lại lâu sợ bị vả lây, người này không phải ai khác chính là Mị ,là một trong tứ đại hộ pháp,cô cầm súng khóc thê thảm, với một người yêu thích thu thập, chế tạo súng ống luôn cẩn thận tỉ mỉ ,
trân trọng từng cây súng , ghét nhất người nào đụng vào súng ống quí giá của cô trừ phi chủ thượng,
bảo sao cô khi ngủ dậy với tâm trạng vui vẻ đi kiểm tra súng ống của cô ,mở ra thì đã có cảnh tượng này rồi, cô khóc ròng thầm nghĩ 'rốt cuộc là ai làm, nếu để lão nương bắt được thì...' .
Còn Cố Tiểu Bối thì ngủ ngon lành không quan tâm đến chuyện này, cũng không hề cảm thấy tội lỗi do bé gây ra .
(tg: *đồng tình*)
"Đương nhiên có phần của em"
"hì hì"
Cô bé vui vẻ vì cũng có phần của bé nha, cả hai tiếp tục nhìn camera nhìn mọi thứ diễn ra, các thủ hạ sau lưng âm thầm đổ mồ hôi ròng ròng.