Editor: KInh thuế
Trong phòng, Kính Nguyệt Sâm chăm chú đọc sách về gia tộc Kính Nguyệt, có điều dù đã đọc đi đọc lại vẫn không tìm được chuyện về bạc lệ, chỉ bị rách mất một tờ mà như cả một mê cung giăng ra.
Có điều, mặc kệ bạc lệ có tồn tại hay không, vị trí thừa kế của nhà Kính Nguyệt chắc chắn là cậu, khép sách lại, cậu không tự chủ nhìn lướt qua cánh cửa màu xám nhỏ kia, khóe miệng nở nụ cười lạnh đến tận xương.
Trên thế giới này, cậu là người thừa kế duy nhất, nếu như cậu đã là duy nhất, sự tồn tại thừa thãi đó cũng nên bị bỏ đi.
Cậu đứng dậy, trên mặt bàn, lật lại quyển sách kia.
Từ trang 66 nhảy sang trang 69, ở giữa thiếu đi một tờ.
Cậu đứng trước cửa sổ, bên ngoài là một mảnh hắc ám vô tận, nhưng tại chỗ này có thể cảm nhận được ánh đèn dịu dàng chờ đến khi bình minh đến, hoặc chờ đến ngày người kia chết đi.
Sau này cuộc sống của cậu sẽ tựa như vầng thái dương, bởi vì cậu là người càm quyền cao nhất nhà Kính Nguyệt, hơn chục năm cố gắng cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
Trên thế gian này, chỉ cần có Kính Nguyệt Sâm sẽ không thể có thêm Kính Nguyệt Liên, tương tự nếu có Kính Nguyệt Liên cũng không thể tồn tại Kính Nguyệt Sâm.
Nghe tiếng bước chân đi lại trên đầu, Kính Nguyệt Liên tháo bỏ mặt nạ của mình, lấy sách từ giá sách ra, cậu tựa cả người lên giá, trước mặt là một mảnh ánh sáng mỏng manh, anh khẽ thở dài một hơi.
Sau đó lần vào sâu trong góc giá sách lấy ra một tờ giấy duy nhất, nhìn xong sắc mặt lại cực kì lạnh lùng, cho đến bây giờ người khác chỉ thấy khuôn mặt ôn hòa, không để ý của anh, hóa ra nếu thực sự lạnh lùng cũng không thua gì Kính Nguyệt Sâm.
Ngày mồng mười tháng mười, bởi vì không phải chủ nhật nên vẫn phải đến trường học như thường, chỉ có điều, không khí dường như khác hẳn, chỉ bởi những người nổi tiếng nhất đều đã xin nghỉ, bộ quý tộc là hai người đứng đầu, Kính Nguyệt Sâm là cực phẩm trong cực phẩm, Thẩm Vũ Âm chỉ là con gái dòng trung nhưng nhan sắc coi như bậc nhất, ban thường dân, đứng đầu là Dư Dịch, Đan Gia Dật, Tả Tư Viêm cùng Trình Vũ, bên nữ có Đan Tương Tư cùng Công chúa cá kình, toàn bộ cùng xin nghỉ.
Vì vậy bất kể nam sinh hay nữ sinh đều có cảm giác uể oải không ngừng, hóa ra khi không có bọn họ cuộc sống xung quanh sẽ nhàm chán như vậy, không có người để ngắm, không có người cho họ tranh đoạt, không có họ trời đất như đen tối hơn, hơn nữa còn là xin nghỉ cùng nhau, đây là muốn mạng của mọi người phải không?
Cửa lớn nhà Kính Nguyệt, mọi người nhìn nhau kinh ngạc.
“Sao các cậu lại ở đây?” Dư Dịch nhíu mày nhìn bọn họ, cậu vẫn nghĩ chỉ có hai an hem cậu đến, không ngờ lại gặp được đầy đủ mọi người, thật sự quá trùng hợp, không lẽ Kính Nguyệt Sâm mời tất cả mọi người.
“Còn các cậu sao cũng ở chỗ này, cũng bị mời tới sao?” chỉ đơn thuần mời người tới sao, âm thanh Đan Gia Dật khản đặc, tựa hồ đã lâu không ngủ nghỉ, mà viền mắt dưới xanh đen đã chứng thực, Trình Vũ bên cạnh cũng không kém, cậu nhìn khuôn mặt tối sầm của Dư Châu, lần nữa cúi đầu, tiếng thở dài như lây nhiễm sang mọi người.
Mọi người đều trầm lặng, ngay cả người luôn tươi cười như Tả Tư Viêm cũng im lặng.
“Bọn họ bắt mẹ tôi.” Dư Dịch cắn răng nói, ngón tay đỡ dải băng trên đầu, vừa nãy dùng sức nghiến giờ đau gần chết.
“Thật sự là như vậy.” Dư Dịch không khỏi cười khổ một tiếng.
“Sao các cậu lại ở đây?” Dư Dịch cảm giác bọn họ cũng không đơn thuần mà tới, cậu còn chưa thấy bộ dáng mất hồn cả bọn như này, dường như cũng rất lo lắng.
“Giống các cậu, bọn chúng bắt Tương Tư rồi.” Đan Gia Dật nói, mắt như kết hàn băng, huống hồ cậu còn bỏ kính ra càng khiến hai mắt lạnh lùng.
Dư Dịch hít sâu, thật sự là độc ác, cô gái nhỏ Tương Tư cũng không tha.
“Vậy còn cậu thì sao?” Cậu quay đầu nhìn Trình Vũ.
“Bọn họ bắt Tương Tư.” Lời vẫn giống vậy, Trình Vũ chỉ có thể cười khổ, nhóc con kia mất tích, cậu lo lắng không kém anh cô chút nào. Cho nên, cậu cũng chỉ có thể đến đay, hơn nữa, Kính Nguyệt Sâm cũng đã cho người mời cậu. Cậu cũng không ngây thơ cho rằng hắn sẽ bỏ qua ai trong số bọn họ.
“Viêm, cậu thì sao?” Dư Dịch quay sang nhìn Tả Tư Viêm, Tả Tư Viêm đặt tay lên vai cậu: “Bọn họ không bắt người nào nhà tôi, nhưng chúng ta đã ngồi chung một con thuyền, giờ cô và Tương Tư bị bắt, tôi cũng rất lo lắng, sao có thể không tới chứ.”
Kính Nguyệt Sâm đúng là một người đáng sợ, tìm ra toàn bộ điểm yếu của bọn họ, thậm chí còn lợi dụng mối quan hệ giữa bọn họ, một Hứa Nhu, một Đan Tương Tư cũng khiến cho bọn cậu đủ lo lắng, mặc kệ là bẫy hay âm mưu, bọn cậu vẫn phải đến.
“Chúng ta vào thôi.” Dư Dịch thở dài, nhìn Đan Gia Dật gật nhẹ đầu, nhìn nơi cửa chính nhà Kính Nguyệt, nơi cao sang hoa lệ này, bên trong lại chứa đầy những âm mưu xấu xa.
Từ khi bắt đầu, Dư Châu vẫn giữ vẻ trầm mặc, cô đã vào đây không dưới chục lần, nhưng đây là lần đầu tiên đi vào ban ngày, đã rất lâu rồi cô chưa gặp Liên, đương nhiên còn có mẹ cô, dù đã thử đột nhập mấy lần, mỗi lần chỉ có thể nhìn qua mà không thể bước vào, chắc chắn Kính Nguyệt Sâm đang bí mật cho người theo dõi bọn cô.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Cô không thể tha thứ chuyện mang sự an toàn của mẹ và Liên ra đe dọa, ngày hôm nay chính cô sẽ kết thúc mọi chuyện. Cô cúi thấp đầu, đáy mắt là từng tầng ánh sáng lạnh, tựa như băng tuyết trời đông.
Bước vào trong, hai hàng người hầu mặc vét trắng đồng loạt cúi chào, không hổ là nhà Kính Nguyệt, rất có khí thế đại gia tộc, nếu như là người bình thường nhất định sẽ bị khí thế từ cửa dọa cho giật mình, khiến cho họ hiểu, bọn họ mãi chỉ là khách, mà khách thì không thể vượt chủ.
Dư Châu đột nhiên ngẩng đầu, mà ngoài ý muốn, những người kia càng cúi đầu thấp hơn, giống như nhìn thấy quái vật, thậm chí có người còn khẽ rùng mình, chỉ có một người ngây ngốc ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dường như đã quen cô. Người bên cạnh không khỏi nghiến răng, hung hăng dẫm chân cậu ta, cảm giác đau đớn truyền đến khiến hắn khẽ liếc nhìn chung quanh, vội vàng che miệng nhanh chóng cúi đầu.
“Cậu có thể có chút tiền đồ không, lần trước bị cô ta đánh còn chưa đủ hả?”
Người bên cạnh khẽ nhắc.
“Nhưng mà, cô ấy rất đẹp, tôi rất thích cô ấy.” Người con trai thì thào, cậu từng bắt gặp nụ cười của cô, cũng từng ăn đau từ cô, thật sự là sắc bén như một cây dao, nhưng cậu lại không quên được cô.”