Editor” KInh thuế
“Dì ơi, khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài, con không muốn ở đây, chỗ này thật đáng ghét, con sợ lắm.” Mắt của cô hồng lên như mắt thỏ rơm rớm nước mắt.
“Chúng ta nhất định sẽ ra được mà Tương Tư.” Hứa Nhu nói, nhẹ nhàng vỗ bờ vai cô, như với chính con gái mình, Dư Dịch lại đoán sai về sự yếu đuối của bà, từ lúc được mời lại đây, bà một giọt nước mắt cũng chưa từng rơi, vẫn luôn là bà an ủi Đan Tương Tư, giống như khi ở Dư gia bà luôn là người được che chở.
Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, không giống Dư gia trồng mấy loại hoa cỏ đẹp mắt, nơi đây xung quanh là cây cao như đại thụ, dường như còn mang theo hơi thở cổ xưa trăm năm, ngay cả hoa cỏ cũng là loại tứ quý hiếm có. Nếu là bình thường, bà nhất định rất vui mà nghiên cứu tìm hiểu, ngược lại bây giờ không chút tâm tư nào.
Chỉ muốn rời đi, thật nhanh chóng.
Bà cũng không rõ tại sao mình cùng Đan Tương Tư bị giam ở đây, bọn chúng nói mời bà đến làm khách, lừa ai chứ, rõ ràng là giam lỏng, nhất định giấu âm mưu gì đó. Mà bọn bà tự nhiên chính là con tin.
Về phần uy hiếp người nào, thực sự quá rõ ràng rồi.
Không chỉ có bà, lần này còn Đan Tương Tư, là tứ đại gia tộc sao?
Đan Tương Tư nhẹ nhàng khép lại bờ mi, cô lớn như vậy còn chưa thực sụ trải qua chuyện như này, bắt cóc không phải chỉ có trong sách và Ti vi thôi sao, cô thật không nghĩ tới có một ngày, mình trở thành nạn nhân đấy.
Cô nghĩ, nếu không có dì Hứa Nhu ở đây cùng, không biết cô sẽ hoảng đến mức nào.
Khóe miệng mím chặt, dùng sức cố nhịn lại không để nước mắt tuôn ra.
Mà lúc này, cửa phòng đột ngột mở ra, Cô quay lại nhìn, không khỏi sửng sốt, sao lại là cô ta.
Hai mắt Hứa Nhu cũng trọn tròn nhìn người đang bước vô.
“Mẹ, bạn Tương Tư.” Người tới không khỏi đắc ý gọi bọn họ.
Mà tiếng mẹ kia không khỏi khiến Hứa Nhu sững người chút.
“Thẩm Vũ Âm, cậu đúng là đồ mặt dày, dì là mẹ Dư Châu không phải của cậu, đừng có gọi bừa nhận thân.” Đan Tương Tư đứng thẳng dậy, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô ta.
Đứa con gái này, không thể bình thường chút à, mẹ cũng có thể nhận bừa vậy à?. Ngôn Tình Trọng Sinh
Lúc này gặp phải cô ta, càng thêm khó chịu, bọn họ bị giam ở đây, cô ta lại có thể tự do đến gặp chắc chắn có mờ ám, không lẽ, chính cô ta bày trò.
Thẩm Vũ Âm bị nói, sắc mặt cũng trầm xuống, có điều vẫn cố giữ nụ cười cứng nhắc, đáng tiếc càng thêm phần chật vật khó coi.
Cô cũng chỉ nhìn về phía Hứa Nhu, nhìn bà vẫn là vẻ mặt hiền từ, nhưng khuôn mặt lại giống hệt Dư Châu, trước kia, cô quả thực rất yêu bà, nhưng từ khi Dư Châu trở về, cái bản mặt cùng một khuôn đó, khiến cô không thể không khó chịu, có điều trí nhớ lại vẫn đọng lại rõ ràng, nửa năm qua, bà đối với cô thực sự rất tốt, là một người mẹ rất tốt, nếu như Dư Châu không trở về, có lẽ cô vẫn là con của mẹ.
“Mẹ, con là Tiểu Âm đây, mẹ còn nhớ con không?” Thẩm Vũ Âm cười cứng nhắc, trong mắt Hứa Nhu là lạ lẫm, không khỏi khiến cô tức giận, cô mới rời khỏi có nửa tháng thôi, không lẽ mẹ đã hoàn toàn quên đi người đã làm con gái mẹ nửa năm nay sao?
Môi Hứa Nhu khẽ mấp máy, đáy mắt là một tầng mê man.
“Tôi chỉ có một đứa con gái, chính là Dư Châu.” Bà nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Thẩm Vũ Âm, giọng nói cũng vô cùng lạnh nhạt.
Bà đương nhiên không phải quên đi hoàn toàn cô bé trước mặt, bởi vì con bé có mái tóc rất giống Dư Châu, mềm mại đen nhánh như vậy, nên mới biến thành người thay thế Dư Châu, cũng là phần nào muốn bù đắp lại lỗi lầm Dư Châu gây ra cho cô bé, vậy nhưng, bà chưa từng nghĩ đến, thì ra Châu Châu chưa từng làm gì có lỗi với cô ta, tuy con gái bà có chút ương nghạnh, nhưng vẫn luôn rất thiện lương, nó nói không đẩy cô ta, chắc chắn là không làm, mà vì cô ta, con gái bà còn bị đuổi ra khỏi nhà.
“Mẹ.”Thẩm Vũ Âm nghe vậy, sắc mặt càng thêm trắng, thì ra trước giờ bọn họ chưa từng yêu mến cô, Dư Dịch, Dư Châu, mà giờ ngay cả mẹ cũng.
“Này, đừng có gọi dì là mẹ nữa, cậu có tai không, hay nghe không hiểu tiếng hả? Đan Tương Tư với Thẩm Vũ Âm chỉ có một thái độ, khinh bỉ, mẹ cũng không phải của cô ta, gọi cái gì mà gọi, không biết xấu hổ.
Không lẽ cô ta mắc chứng ảo tưởng, hay nằm mơ giữa ban ngày.
“Đan Tương Tư, câm mồm.” Tâm tình Thẩm Vũ Âm vốn không tốt càng thêm bực mình thái độ của Đan Tương Tư, mà Đan Tương Tư qua chút sững sờ sau đó hai tay chống thắt lưng.
“Câm mồm, lời này còn chưa đến lượt cô nói đâu, cô là cái thá gì chứ, bắt tôi câm thì tôi phải câm sao?” So về mồm mép, còn lâu cô mới chịu thiệt nhé.
Dù sao, hai người vốn không ưa gì nhau cho cam, như lần này cũng không phải lần đầu, mà Thẩm Vũ Âm ăn thiệt thòi từ Đan Tương Tư cũng không phải lần một lần hai.
Thẩm Vũ Âm cắn môi, lúc này, cô thật sự rất giận, trước kia luôn có người che chở cho cô ta, bây giờ, gì cũng không có, không phải là thời điểm tốt để báo thù sao, không lâu nữa, thân phận của cô sẽ không như giờ, cô là nữ chủ nhân tương lai của nhà Kính Nguyệt, từ nay về sau, không ai có thể tùy tiện nhục mạ cô nữa.
Đan Tương Tư, là cô tự tìm đường chết.
Tôi bây giờ, chắc chắn không cần nhịn nữa.
Cô giang tay, chưa từng đánh người không biết lại hưng phấn như vậy, trả thù, cho những xem thường trước nay, trả thù cho Trình Vũ người luôn thích cô bị đoạt đi, trả thù cho việc luôn châm chọc cô, còn có vụ cái chén của anh Dư Dịch.
Nhiều lần như vậy, hóa ra cô đều nhớ rõ, muốn trả lại cho cô ta toàn bộ những khuất nhục trước giờ, bây giờ cuối cùng cô cũng đã làm được.
Khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt vì giận dữ cũng biến đổi những đường nét xinh đẹp thành vặn vẹo, một chút cay nghiệt độc ác không nên có ở tuổi này cũng lộ ra.
Chát.
Đan Tương Tư sửng sốt nhìn bàn tay kia đánh xuống, ngốc lăng, trong phút nhất thời không có cảm giác gì, cô chưa từng nghĩ tới, Thẩm Vũ Âm, người từng như nữ thần, là đối thủ của cô lại có thể xuống tay đánh người.
Mà Thẩm Vũ Âm cũng nở nụ cười cứng nhắc nơi khóe môi, nhìn bàn tay nong nóng, không tin được mình vừa làm cái gì.
Đan Tương Tư sững sờ hồi lâu, từ má không có cảm giác đau đớn gì mới hốt hoảng mở mắt ra lại không khỏi ngây ngốc.
Hốc mắt lại lần nữa đỏ lên.
“Dì ơi.” Cô kéo tay Hứa Nhu, nước mắt cứ vậy ào ào rơi xuống, mà bà vẫn cười nhẹ lắc đầu: “Không sao, sao lại khóc vậy, Tương Tư.”