Gần như trong nháy mắt, hắn đã nghĩ thông suốt.
Hắn thật sự thất bại vô cùng, tình yêu, tình thân, sự nghiệp...Hai bàn tay trắng!
"Ngươi, sao ngươi dám vênh mặt sai khiến với ta!" Hắn vươn cánh tay đang run rẩy ra, "Ngươi là thứ gì, chỉ là một kẻ tạp chủng, được mẫu thân ta thu lưu...."
"A- - " chỉ nghe thấy một tiếng thét, tay của Tín vương bị Hoàng Phủ Giới nắm lấy, sắc mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt âm trầm, giống như chỉ cần hơi dùng lực thì cánh tay của Tín vương sẽ bị bẻ gãy.
Hoàng Phủ Giới hừ lạnh một tiếng, "Đại ca, huynh còn chưa rõ tình hình hiện tại sao? Vẫn còn cảm thấy mình là thái tử như trước sao? Huynh cùng mẫu phi huynh đã làm nhiều chuyện không có tính người như vậy, phụ hoàng còn khoan dung các người, các người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đã đến bước này còn không biết hối cải, vậy mà chỉ biết oán hận, hừ, thật sự là tự tạo nghiệt không thể sống!"
Nói xong kéo Tín vương đi như kéo một con chó.
Tô Trì muốn tiến lên ngăn cản, thì bị Hoàng Phủ Giới đá một cước, không chút lưu tình, nghe thấy tiếng "răng rắc" giòn vang, Tô Trì ôm lấy đùi kêu thảm thiết, Hoàng Phủ Giới trực tiếp đạp gãy chân hắn.
Hoàng Phủ Giới gọi người tới, ném Tín vương cho bọn họ, dặn dò: "Đưa Tín vương về phủ, nếu hắn tùy tiện bước chân ra khỏi cửa nửa bước, nói cho những người canh gác, bảo bọn họ tự chặt chân mình đi, đừng làm mất mặt của ta."
Mấy tên thị vệ vội vàng đáp ứng, chẳng dám thở mạnh, kéo Tín vương đang vùng vẫy đi.
Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Giới, có chút bất ngờ, hắn chính là thiếu niên ngạo kiều Hoàng Phủ Giới sao?
Nhìn hắn bất ngờ trưởng thành, trách không được hắn lại cầm binh đến cứu hoàng đế, hắn đã trưởng thành, đã có suy nghĩ và quyết định của bản thân.
Nàng đột nhiên cảm thấy không thể khinh thường hắn được rồi.
Giống như cảm nhận được sự khẩn trương của nàng, Hoàng Phủ Giới đột nhiên cười với nàng, nói: "Ta đi trước, không chào Tô quốc công được, ta tiến cung phụng mệnh phụ hoàng."
Nói xong quay ra chào Hoàng Phủ Cẩn, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Tô Văn Nhi lau nước mắt, vội vàng đi theo.
Tô Trì kêu la thảm thiết, nhưng không ai đến dìu hắn dậy.
Tô Mạt không muốn quan tâm đến hắn, gọi mấy tên sai vặt đến, đưa hắn ra ngoài, để cho hắn ngoan ngoãn ở đông viện, không được tùy tiện ra ngoài.