Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1657:




Ý của nàng là muốn ông dạy cho nàng ta phương diện dùng thuốc cứu người, còn về phần độc dược thì không dạy.
Hồ phu nhân lập tức hiểu ra, cười nói: "Tiểu thư yên tâm, chúng ta hiểu."
Nói xong lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp ngọc, cười nói: "Đây là của nha đầu Tú Hồng, nói là muốn ta tự mình đưa cho tiểu thư, còn dặn ta nhất định không được nhìn lén."
Nói đến Hồ Tú Hồng, trong lòng Tô Mạt ấm áp, cười nhận lấy, Tú Hồng này, không chịu đi theo nàng, nhất định muốn đi lang bạt, đi theo đám đại lão gia, cũng không biết là muốn cái gì.
Thấy nàng không có chuyện gì nữa, Hồ phu nhân liền cáo từ trở về.
Tô Mạt nhẹ nhàng mở hộp ngọc ra, lập tức một mùi hương thơm ngát thấm vào lòng người bay ra, nàng khẽ nhắm mắt lại, tinh tế thưởng thức, trong lòng vừa vui vừa sợ.
Tú Hồng này, thật là lợi hại.
Bản thân mới chỉ nói qua một lần với nàng ấy, không ngờ tới nàng ấy thật sự chế tạo thành công rồi.
Thủy Muội đi theo Hồ tiên sinh, chủ yếu là học y lý, trị bệnh cứu người.
Mà Tú hồng lại học các độc dược.
Tiên sinh nói chuyện này cùng với tính cách có liên quan với nhau.
Lúc ấy Tô Mạt và Tú hồng nói bản thân muốn học về độc dược, muốn chính mình có khả năng khống chế độc tính, thời gian phát tác, có tác dụng trong thời gian nhất định, khoảng cách, dược tính thấm chậm.
Mấu chốt là muốn thuận tiện, nhanh chóng, hữu hiệu.
Độc dược truyền thống chủ yếu là cần phải có chất dẫn, hoặc là đặt và phích lịch đạn, hoặc dùng hương, cho vào rượu và thức ăn.
Tóm lại muốn để cho người khác bị trúng độc khi chưa có phòng bị, thì không thể trực tiếp dùng độc được.
Mà loại độc này, tạo thành phấn trang điểm, ngoài ra phối hợp một một loại hương nhang khác, hai loại độc dược gặp nhau sẽ tạo ra một loại kịch độc.
Hơn nữa, phấn và hương bình thường đối với mọi người đều là vô hại, nhất là người tạo ra bột phấn này, son phấn này có tác dụng rất tốt cho dưỡng nhan.
Hương nhan kia thật ra là một loại thuốc, nếu địch nhân đạt được công lực ở một mức nhất định có thể hấp thu độc dược vào cơ thể, khi dùng nội lực bức ra, gặp phải bột phấn kia, hai thứ này phát huy công dụng, thần không biết quỷ không hay.
Dù cho là thầy thuốc có giỏi đến đâu, kiểm tra bằng cách nào, cũng không thể phát hiện ra là bọn họ mang độc trên người.
Có thể đem độc dược hấp thụ vào trong người mà không bị ảnh hưởng gì, trước mắt Tô mạt biết một người ở ngay cạnh là Hoàng Phủ Cẩn, lúc trước nàng đã thử nghiệm rồi.
Nàng dùng loại dược trong suốt, nàng đã để vào móng tay của hắn, sau đó khi hắn luyện công thì sẽ hấp thụ vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.