Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 1660:




"Mạt nhi, muội và Lan Nhược ở ngoài canh chừng, ta dẫn người xông vào."
Giọng nói của hắn luôn khiến người khác an tâm.
Tuy hiện giờ Hoàng Phủ Cẩn rất bận rộn, mọi chuyện đều theo ý Tô Mạt, luôn lấy nàng làm trọng tâm, tuyệt đối sẽ không cướp mất hào quang nổi bật của nàng.
Cũng không phải là ỷ vào để Tô Mạt làm hết mà là hắn rất tin tưởng Tô Mạt, cảm thấy nàng có thể xử lý tốt những chuyện đó.
Nhưng hiện giờ không giống, những người đó quyết tâm cá chết lưới rách, hắn không muốn nàng gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, thái độ của hắn đối với điều này rất cứng rắn.
So với sự ôn hòa ngày thường, nay đã khôi phục lại sự lạnh lùng thâm trầm, đôi mắt sắc bén sâu thẳm, tràn đầy sát khí.
Tô Mạt nhận thấy sự thay đổi của hắn, liền nở nụ cười yếu ớt: "Huynh không cần coi thường ta, hơn nữa huynh lo lắng cho ta, chẳng lẽ ta không lo lắng cho huynh sao? Huynh yên tâm, ta sẽ luôn đi bên cạnh huynh, có nguy hiểm sẽ trốn sau lưng huynh được chưa?"
Nam nhân vẫn là nam nhân, không nên nhìn ngày thường ôn nhu như thế nào, đến thời điểm mấu chốt chủ nghĩa nam nhân vẫn là điều tất nhiên.
Nói xong, nàng cầm lấy tay của Hoàng Phủ Cẩn, ấm áp, khô ráo, không có chút mồ hôi nào, bọn họ không có chút khẩn trương nào.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn sâu vào mắt nàng, khí phách toàn thân dần thu lại, khí tức quanh người cũng trở nên bình thường, "Được rồi."
Hoàng Phủ Giới không kiên nhẫn thúc giục hai người nhanh đi.
Đoàn người lợi dụng bóng đêm để di chuyển, giống như cú đêm bay vút qua các con phố trong kinh thành.
Hiện giờ đã không còn lệnh cấm ra ngoài ban đêm, mà thủ hạ của Hoàng Phủ Giới đều là cao thủ đại nội có lệnh bài thông hành, một đường đều thuận lợi.
Dưới ánh trăng, bóng cây loang lổ, bọn họ di chuyển rất nhanh, cho dù có người đứng trên lầu vô tình nhìn thấy cũng chỉ nghĩ đó là bóng chim.
Có ánh trăng, nhưng càng giúp họ ẩn thân.
Đến hà hoa phường, Lan Nhược học theo tiếng chim ưng kêu lên, lập tức có tiếng mèo đáp lại.
Một tên ăn mày nhảy ra, hành lễ với đám người Tô Mạt.
Hắn biết từ trước đến nay Tô Mạt không thích dài dòng, lập tức đem trọng điểm ra nói.
Từ sau khi xuất hiện những tín hiệu kia, trong nhà liền vang lên những âm thanh kỳ quái nhưng rất nhanh liền biến mất, không cách nào tìm hiểu thêm.
Hơn nữa không có người ra ngoài, thậm chí là hai vợ chồng đi mua đồ ăn cũng không thấy nữa, cửa ra vào luôn đóng chặt, im hơi lặng tiếng.
Tô Mạt chắc chắn tòa nhà này có đường hầm thông với nơi khác, nếu muốn đào một đường hầm đi lại thì được, còn nếu muốn xây một căn cứ ở dưới thì không có khả năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.