Nhìn thư của Thẩm lão gia gửi đến, Tô Mạt không biết nên khóc hay nên cười, nàng vẫy nhẹ lá thư, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Thẩm lão gia này thật sự là lão hồ ly giảo hoạt. Hợp tác với chúng ta, vậy mà cài một quả thuốc nổ hẹn giờ bên cạnh chúng ta. Chính ông ấy không muốn đeo trên lưng tội danh vứt bỏ thuộc hạ, ngược lại đem hắn đẩy cho chúng ta, để chúng ta xử lý."
Đương nhiên, cũng không phải là không có lợi, Thẩm lão gia chia hai phần lợi nhuận từ ngân hàng tư nhân kinh thành cho Tô Mạt.
Tô Mạt thương lượng cùng mấy người Tô Việt, đem chia một phần lợi nhuận cho đám người ăn mày, dù sao khi bọn họ đi rồi, đám người họ vẫn ở lại phụ cận kinh thành kiếm ăn.
Hơn nữa, phải giúp nàng lưu ý tình hình kinh thành, làm những việc này đều cần đến tiền bạc.
Trước đây đám người ăn mày đều là đến tìm Tô Việt lãnh tiền, hiện giờ Tô gia muốn chuyển đến Trữ Châu, Tô Mạt muốn đưa cho Hoa Tử một tín vật, để cho hắn có thể tùy ý sử dụng một phần tiền tài.
Mặt khác quán trà, quán rượu, cửa hàng hương liệu vẫn có người quản lý như cũ, sổ sách cũng có người chuyên theo dõi.
Vườn hoa từ lâu đã không cần nàng và Tô Việt để ý đến, thành lập một tổ quản lý vườn hoa, do mấy người giúp nàng quản lý, chưa xảy ra sai sót gì, về sau vẫn để bọn họ quản lý như cũ.
Còn nông trại lại càng không cần lo lắng đến.
Mà A Cổ Thái ở lại đó, khiến nàng không chắc chắn lắm, ngày đó nhờ có Hoàng Phủ Cẩn mời hắn đến hỗ trợ điều chế hương liệu, hiện giờ hắn vẫn làm rất tốt, say mê khám phá hương liệu mới, nhưng nàng và Hoàng Phủ Cẩn lại muốn rời đi.
Chẳng lẽ để lại một mình hắn?
Dẫn hắn đi Trữ Châu, chưa chắn hắn đã vui vẻ.
Dù sao cũng cần tìm thời gian đến nói chuyện với hắn.
Đảo mắt đã tới đông chí, đám người Tô Mạt vội vàng như một con quay, cả ngày chân gần như không chạm đất.
Trước rằm, nàng cùng Tô Việt đã phái người hộ tống một đoàn xe đến Trữ Châu, chủ yếu là gia cụ, một số người làm.
Sở dĩ phái người đi trước vì Tô Mạt có tính toán riêng, nàng gửi tin đi trước, trước đưa Tô lão phu nhân và người nhà đi trước, nàng cùng nhị ca và phụ thân sẽ đi sau.
Nàng muốn thử xem, trên đường đi có người bụng dạ khó lường, nửa đường chặn bọn họ lại hay không.
Nàng sợ có người không có lòng tốt giữ lại Tô gia.
May mà tháng sau, có tin báo bình an trở lại, tuy là có gặp thổ phỉ nhưng nhìn thấy cờ hiệu của Tô quốc công liền chủ động thối lui, Tô quản sự vẫn chủ động đưa cho bọn họ một ngàn lượng bạc tạ lễ.