Quan trọng nhất là bảo vệ phụ thân và bà nội được an toàn.
Vừa vào tháng chạp, thời tiết càng thêm lạnh lẽo, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao Tô Mạt lại chọn thời gian này để rời khỏi kinh thành, sao không đợi đến mùa xuân, khi thời tiết đã ấm áp hơn.
Tô Mạt có suy tính riêng của mình, thời điểm lạnh như thế này, đám thổ phỉ cũng lười hành động, đều đã sớm tích lũy lương thực trong sơn trại đợi mùa xuân đến, xuân về hoa nở, thích hợp để bọn họ cướp bóc.
Để tránh được tối đa nguy hiểm trên đường đi, nàng phải tính đến mọi chuyện.
Hoàng Phủ Cẩn không dắt theo nhiều người như nàng, đã sớm sắp xếp ổn thỏa, Diệp Tri Vân từ đầu đã không muốn đi cùng bọn họ, hắn cũng không phí lời, mỉm cười nói đến lúc sức khỏe kém đi thì tự mình chịu được sao, Diệp Tri Vân cũng thấy sợ, đành phải đáp ứng tạm thời đi theo, đến Trữ Châu trước.
Hoàng Phủ Cẩn để lại vài người quản lý vương phủ, chủ yếu là để xử lý công việc của vương phủ cũng như của điền trang và sản nghiệp khác, bọn họ chuẩn bị đưa Mẫn chưỡng quỹ mà Tô Mạt để lại vào vương phủ để tiện theo dõi, định kỳ báo cáo cho bọn họ.
Mặt khác Nhạc gia tỷ muội cũng muốn đi theo hắn, nhưng hắn nhất định không cho đi theo, để cho các nàng thích thì ở lại vương phủ, còn nếu không thì có thể đến thôn trang, còn nếu không muốn thì có thể tự mình chọn nơi khác, cũng có thể lấy tiền từ vương phủ ra, chiếu cố các nàng đầy đủ.
Ngoài mặt thì tỷ muội Nhạc gia cũng không oán hận câu nào, đành chấp nhận như vậy.
Ngày mùng 8 tháng chạp, Báo Ân tự theo chiếu dụ của hoàng đế làm lễ cầu phúc, phát cháo mùng 8 tháng chạp. Hoàng đế mang theo bệnh nhẹ cũng đến Báo Ân tự cầu phúc, từ quan tam phẩm trở lên đều đi theo, đến buổi trưa nghỉ lại tại chủ viện của Báo Ân tự.
Hoàng đế bảo mọi người lưu ra hết, chỉ để lại Lưu Ngọc hầu hạ, Hoàng Phủ Giác và Hoàng Phủ Giới ở bên cạnh, lại triệu kiến Tô Nhân Vũ, lão phu nhân, Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đến.
Nhìn sắc mặt của hoàng đế cũng không có nhiều thay đổi, nhưng ánh mắt của Tô Mạt khác mọi người, lập tức nhận ra tinh thần của hoàng đế không được tốt, hẳn là dựa vào nội lực và đan dược để chống đỡ, từ bên trong đã phát ra tử khí, không thể qua được ánh mắt của những cao thủ võ lâm.
Nhìn ông hiện giờ tuổi già sức yếu, gần đất xa trời, nhớ lại lần đầu tiên thấy ông thần thái tuấn tú hăng hái, Tô Mạt khẽ thở dài.
Tất cả ân oán đều như mây khói bay đi.
Hoàng đế đối với bọn họ vừa có ân vừa có hận, những thứ này không cần đem ra so sánh nữa.
Dù sao hôm nay đến cáo biệt, trời cao đường xa, cơ bản là sẽ không gặp lại nữa rồi.