Hắn đi lên trước mở cửa, bên ngoài Tô Mạt vội vàng kéo Hoàng Phủ Cẩn trốn đi.
Nhìn bọn họ cầm đèn lòng lẫn vào trong bóng đêm, Tô Mạt thở dài, nói khẽ: "Dù thời gian A Cổ Thái và Hinh Nhi ở chung không dài, chẳng lẽ hắn không hề có...."
Hoàng Phủ Cẩn ôn nhu nói: "Mạt nhi, không phải là do thời gian ngắn, suy nghĩ khác nhau, quan điểm khác nhau. Trong tình cảm người đến trước bao giờ cũng có ấn tượng tốt hơn."
Tô Mạt bật cười, " Vậy không phải huynh nên thích Nhạc Phong Nhi trước sao?"
Đây xem như là lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn về vấn đề tình cảm của Nhạc Phong Nhi, hắn ôm nàng tránh vào trong, để nàng ngồi cạnh chậu than, "Tình cảm ban đầu thì cũng phải trong lòng có để ý đến. Trong lòng không để ý, tất nhiên là không tính."
Nói như vậy từ trước đến nay hắn chưa từng động tâm đối với Nhạc Phong Nhi sao? Coi như là giải thích cho nàng rằng hắn cùng Nhạc Phong Nhi không hề có gì sao?
Thật ra nàng không để ý đến vấn đề đó nữa, nếu hắn và Nhạc Phong Nhi thật sự có gì đó, cũng không thể ... nhiều năm như vậy không có dấu vết gì, chỉ có thể là hắn thật sự không có suy nghĩ gì đến chuyện đó.
Trong đầu nàng hiện lên một vấn đề: có phải là do Nhạc Phong Nhi lớn tuổi? Tĩnh thiếu gia rõ ràng có khuynh hướng thích trẻ con, nàng cười cười nhìn hắn, nàng nhớ rõ ràng khi đó nàng mới có mấy tuổi...Sáu tuổi?
Nàng hừ một tiếng, lườm hắn.
Hoàng Phủ Cẩn có chút rợn gáy, nghĩ thầm, rõ ràng là đến giải quyết vấn đề của A Cổ Thái và Tô Hinh Nhi, đừng khiến hắn rước họa vào thân, biến thành vấn đề của hắn rồi.
Tô Mạt đứng dậy nhìn xung quanh, A Cổ Thái làm việc rất nhanh, quả nhiên có rất nhiều chủng loại mới.
Hắn thật sự rất yêu thích hương liệu, không phải là đem đi bán, chỉ vì hoàn thành suy nghĩ ở trong lòng, giống như trong lòng đã nghĩ đến điều gì đó muốn đem nó bày tỏ ra ngoài, cho nên hương liệu của hắn không phải là kích thích mùi hương mà ngược lại khiến cho người khác có những cảm nhận.
Hoặc là hoài niệm, thương cảm, thoải mái, vui vẻ, hồi ức...
Nàng đem một chút hương liệu của hắn cho Hồ Tú Hồng, sau đó Hồ Tú Hồng mới nghiên cứu chế tạo ra loại độc "yên chi hỏa".
Hiện giờ những thứ này là hương liệu kích thích cảm giác, Tô Mạt suy nghĩ có nên để Hồ Tú Hồng nghiên cứu một số dược liệu thôi miên không? Loại dược có thể khiến người khác rơi vào cảm giác khác, thúc dục dục vọng nội tâm của con người, khiến bọn họ sinh ra ảo giác.
Căn cứ vào yêu cầu khác nhau, có thể chia làm vô hại, có ít hại, từ từ mạnh dần.
Nàng vừa nảy sinh ý nghĩ này liền thương lượng cùng Hoàng Phủ Cẩn.