Dù chỉ một lát, nhưng cũng đủ rồi.
Hoàng Phủ Giác ôm quyền hành lễ, "Nhị ca, Tô quốc công, là phụ hoàng phái chúng ta đến tiễn mọi người."
Tướng mạo của hắn thanh nhã tuấn tú, ánh mắt đoan chính hiền hòa, nhưng giữa trán lại có sự bi thương nồng đậm.
Ánh mắt hắn khi nhìn Tô Mạt chợt sáng lên, nhìn nàng khoác áo lông chồn bạc, hắn cười, thoải mái nói: "Mạt nhi, quen biết mười năm, nay chia ly, chúc muội hạnh phúc."
Rượu nóng, từ trên lò nhấc xuống liền lạnh bớt đi, mà mấy nam nhân lại rất nhiệt tình uống, nhưng vẫn còn nóng, liền bị nghẹn đến rơi nước mắt.
Tô Mạt ở bên cạnh nhìn bọn họ, mặc kệ trước đây có bao nhiêu chuyện không vui, giờ sắp phải chia xa, khó ngày gặp lại, tình cảm huynh đệ vẫn luôn nồng đậm.
Xe ngựa của Tô gia đã đi xa, không còn nhìn thấy, cả Diệp Tri Vân không tình nguyện cũng bị Lưu Vân và Lưu Hỏa hộ tống đi trước.
Đám người Hồ tiên sinh cũng đi cùng bọn họ.
Hiện giờ tỷ muội Lan Nhược cùng vài thuộc hạ đang ở chỗ không xa chờ bọn họ, chỉ cần đặt ly rượu xuống, đồ đạc gọn nhẹ, rất nhanh có thể vượt qua đoàn xe.
Gió, rất lạnh. Tô Mạt bỗng dưng rùng mình một cái, theo bản năng cuốn chặt áo lông trên người.
Lẽ ra là không cảm nhận được lạnh, dù sao nội lực của chính mình đã đạt được trình độ chống được lạnh.
Nàng cảm thấy chính mình có phần đa nghi, theo bản năng nhìn xung quanh, ngoài mười mấy đại nội thị vệ và mấy tiểu thái giám, cũng không có người khác.
Cùng mấy nam nhân uống rượu xong, Hoàng Phủ Cẩn và Tô Nhân Vũ cáo từ, Hoàng Phủ Giác hoàn lễ, Hoàng Phủ Giới lại không nhịn được, ôm lấy Hoàng Phủ Cẩn gào khóc, không có một chút khí khái nam nhân, tùy hứng giống như một đứa bé.
"Nhị ca, nhị ca, nếu mọi người nhớ ta, ta sẽ đến thăm mọi người, mọi người cũng có thể về thăm ta..."
Hoàng Phủ Cẩn cười vỗ đầu hắn, bảo hắn yên tâm nhất định sẽ thăm hắn, sau đó nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
Hoàng Phủ Giác kéo Hoàng Phủ Giới: "Thất đệ đừng tùy hứng nữa, không nên làm chậm trễ hành trình của nhị ca."
Tô Mạt vẫy tay, mấy người Lan Nhược dặt ngựa đi tới, mọi người liền xoay người lên ngựa, ôm quyền rời đi.
Nhìn bọn họ nhanh chóng rời đi, càng đi càng xa, rất nhanh liền không thấy bóng nữa, Hoàng Phủ Giới khóc đến khản cả giọng, ánh mắt của Hoàng Phủ Giác cũng có sự trống rỗng.
Bọn họ không biết đứng bao lâu, lâu đến nỗi đầu óc cảm thấy choáng váng, hắn thở dài, vô lực nói: "Trở về thôi."