Tô Mạt định nói chuyện, nhìn thấy hắn như thế, thiếu chút nữa nghẹn chết, đôi má nàng đỏ bừng, xoay người chạy ra ngoài.
Kim Kết lập tức đi theo nàng, Lăng Nhược vì là hộ vệ cho nên ở trong nhà
này cơ bản không có chuyện của nàng ta nên có phần mừng rỡ đến phát
ngốc.
Liễu Đại gọi hai bà mụ mụ là quản gia trong phủ đến gặp Tô
Mạt, một là thê tử của hắn, còn người kia là tiểu di tử ( cô em vợ),
Liễu Đại mụ mụ, Liễu nhị mụ mụ, cũng rất dễ nhớ a.
Tô Mạt hỏi một chút về tình hình của thôn Lục Liễu.
Liễu Đại bẩm báo một cách tường tận mọi chuyện không bỏ sót bất cứ chuyện gì.
Thôn Lục Liễu có 943 mẫu ruộng có thể canh tác, có nửa ngọn núi, sau hắn lại lấy một mảnh đổi với người chủ đối diện, hiện tại cả một ngọn núi đều
là của bọn họ. Trên núi trồng toàn cây, còn khai thác một vườn trái cây.
Tô Mạt lại hỏi thêm về hai cái thôn trang bên cạnh, đặc điểm của thôn
trang thứ nhất là đất đai phì nhiêu, trái cây ngọt sắc, còn có một đập
chứa nước, ngoài việc cung cấp nước cho cả ba thôn sử dụng ra còn đem
nước bán cho các thôn khác.
“Liễu Đại thúc, thôn trang có núi chính là ở đây đúng không?”
Liễu Đại gật đầu,“Núi to nhất thì ở nơi này, nơi khác chỉ có núi nhỏ, không có tác dụng gì.”
Tô Mạt suy nghĩ một chút, cười nói:“Đủ rồi.”
Bàn hết xong chính sự, Tô Mạt liền bảo Liễu Đại chuẩn bị xe, dẫn nàng đi ra ruộng đồng xem xét.
Tô Mạt dọc theo đường đi hỏi không ít chuyện, A Lí tạm thời phụ trách giúp nàng ghi lại, bởi vì Kim Kết chỉ nhận được vài mặt chữ.
Tô Mạt
thông qua trong lời nói của Liễu Đại, đại khái nắm bắt được tình hình về nơi này là: có ba thôn trang, chỗ này không giáp với các thôn khác,
tương đối bí mật.
Xem hết thôn Lục Liễu xong nàng lại bảo bọn họ dẫn nàng đi xem hai thôn trang kia.
Liên tục ba ngày, Tĩnh thiếu gia đều đi tới đi lui cùng nàng ở đồng ruộng,
không biết nàng muốn làm cái gì, hắn cũng không hỏi, dù sao thời khắc
này hắn có thể thư giãn. So với lúc ở trong kinh thành, không biết là
thoải mái dễ chịu biết nhường nào.
Kim Kết nhịn không được,“Tiểu thư, ngài rốt cuộc là nhìn cái gì, cũng không nói cho chúng ta biết, ta sắp nghẹn chết đây.”
Tô Mạt cười cười,“Đi thôi, trở về sắp xếp.”
Nàng quay đầu nhìn Tĩnh thiếu gia, hắn đã thay ra bộ áo bào gấm vóc sang
trọng, mặc vào bộ trường bào vải bông bình thường, cho dù là như thế,
dưới trời xanh mây trắng lại không hề áp chế được vẻ khí chất cao quý
bức người của hắn, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần khí chất thanh
nhã.
Giống như bậc nhân sĩ ẩn cư nhàn nhã.
Nàng cười.
Tĩnh thiếu gia giương mắt nhìn nàng,“Tiểu nha đầu, lại có chủ ý quỷ quái gì thế?”