Tô Mạt cười hì hì
nói:“Nói ngươi đẹp trai kìa, Tĩnh thiếu gia thật sự là một nam nhân tốt
toàn năng, có thể lên chiến trường, cũng có thể xuống thôn trang.”
Có thể dùng văn có thể dùng võ, có thể thanh cao có thể dung tục, có thể lạnh lùng có thể nhiệt huyết......
Tĩnh thiếu gia duỗi tay ra liền đem nàng đặt ở trên lưng, cũng không chê bàn tay dính bùn đất của nàng,“Nàng chắc là rất vui mừng a. Trên đời này sẽ tìm không ra một nam nhân tốt đến như vậy đâu.”
Tô Mạt bĩu môi, Tĩnh thiếu gia cũng quá tự mãn đi!
Tô Mạt sau khi xem xét cẩn thận hết ba thôn trang, bước đầu định ra một kế hoạch, ở cái hồ nước có sẵn trong thôn Bạch Thủy dùng để nuôi trồng
thủy sản, bên trong tôm cua ca gì đó đều có thể nuôi, bên cạnh hồ cá sẽ
dựng một cái chuồng lớn hàng năm để nuôi gà, bò, dê.
Sau đó ở
vùng phụ cận có địa thế tương đối cao thì nuôi tằm, nơi đó có một mảng
cây dâu tằm, dân trong thôn vẫn không nỡ chặt bỏ, nhưng cũng là chỗ vô
dụng, chỉ ăn mỗi trái dâu.
Mặt khác nàng lại ở vùng phụ cận đó khoanh một vùng đất dùng để làm vườn trái cây, trồng cây bông.
Người khác đều không hiểu vì sao nàng làm như vậy, Tô Mạt cũng không giải
thích nhiều, thời gian lâu dần bọn họ sẽ tự nhiên biết chỗ có lợi.
Thời điểm nàng muốn có thôn trang, nàng đã nghĩ rất kỹ, nhập gia tuỳ tục
phải làm chút chuyện, đến nơi đây thì thấy, bởi vì là nơi có đập chứa
nước nên đất đai cũng phì nhiêu, trong đầu nàng lập tức hiện ra kế hoạch này.
Kiến tạo một khu liên hợp nông trang, lợi dụng nguyên lý sinh vật liên kết lại với nhau.
Đương nhiên đối với nàng mà nói, nông trang không phải vì kiếm tiền, cái có
thể kiếm tiền là ở phía sau. Nếu muốn làm đại sự, người và tiền ắt là
không thể thiếu .
Nàng đem kế hoạch của chính mình phác thảo ra
thành bản vẽ, sau đó triệu tập lại những người trưởng phó đứng đầu 3
thôn trang lại, đại thể giảng giải cho bọn họ nghe.
Bọn họ đều là người giỏi việc nhà nông, vừa nghe thấy liền đại thể lĩnh hội được ý tứ của nàng.
Ba tòa thôn trang, thôn Hồng Diệp cùng thôn Lục Liễu đất đai phì nhiêu,
thôn Bạch Thủy Hà mặt giáp với đập chứa nước thì phì nhiêu, một nửa khác thì kém hơn, thu hoạch chỉ bằng một nửa các thôn trang khác.
Cho nên Tô Mạt để nơi đó không cần canh tác trồng trọt, chỉ cần có thể tăng cao sản lượng, hai tòa thôn trang kia đã đủ rồi.
Đem mảnh đất đó giữ lại sau này sẽ xây xưởng chế tác.
Tô Mạt đã âm thầm tìm hiểu nền kinh tế của Đại Chu, nay chủ yếu là dựa vào nông nghiệp, buôn bán tuy rằng đã đến trình độ nhất định, nhưng là hơn
phân nửa bị người ta lũng đoạn, cũng không phải thực phát đạt.
Nếu muốn kiếm món tiền hời, vẫn là phải dựa vào kinh doanh thương
mại, hoặc là có sản phẩm riêng độc đáo để lũng đoạn thị trường.
Hai điều trên nàng đều muốn làm.