Vương phu nhân lập tức đáp ứng, dẫn theo các mụ mụ nha hoàn đi.
Tô Mạt cùng đại tiểu thư đi được một đoạn, nhị tiểu thư đuổi theo, vội
vàng giải thích nói:“Đại tỷ, Ngũ muội muội, ta cũng vì muốn mọi người
đều tốt, cho nên mới......”
Đại tiểu thư hừ lạnh,“Ngươi không cần giải thích, chúng ta cũng chưa nói ngươi cái gì cả.”
Nhị tiểu thư lập tức rơi lệ, nũng nịu nhát gan nói:“Đại tỷ giáo huấn là đúng, về sau ta không dám nữa.”
Tô Mạt xem bộ dáng nàng ta diễn trò, cười cười,“Nhị tỷ, nếu đã làm rồi, sẽ không hối hận gì cả. Cần gì phải đuổi theo chúng ta rồi giải thích? Dù
sao chúng ta cũng sẽ không công khai đối phó ngươi, cũng sẽ không đối xử thật tốt với ngươi nữa, ngươi cũng biết điều đó, cần gì phải tới đây
diễn trò chứ?”
Đạo đức giả như vậy nàng cũng chịu đủ rồi, không
bằng nói huỵch toẹt ra, mọi người trong lòng đều hiểu rõ ràng, không cần cứ phải ở trước mặt nàng giả vờ yếu ớt, nàng không khoái cái món đó.
Nhị tiểu thư sửng sốt một chút, nước mắt lưng tròng nhìn Tô Mạt,“Ngũ muội
muội, ngươi, ngươi như thế nào có thể nói như vậy chứ?”
Tô Mạt cười cười, lôi kéo đại tiểu thư vào viện của mình, phân phó hạ nhân đóng cửa.
Ngày hôm sau y như cũ sáng sớm đã phải rời giường, sau đó ngồi xe đi vào
trong cung, lão phu nhân cùng Vương phu nhân không quên dặn dò, chú ý
cái gì, nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
Tô Mạt nghe tai này chui ra tai kia, dù sao sự khuyên dạy của bọn họ không phải vì muốn tốt cho nàng, bất quá là vì muốn nắm nàng trong tay thôi.
Nàng vốn
là ở lại Tô gia vì Tô Nhân Vũ, nếu Tô Nhân Vũ nay đã ở trên chiến tuyến
của nàng thì nàng tựa hồ còn để tâm cái gì nữa chứ?
Việc còn lại chính là phải đối phó những người đó.
Đêm qua Tô Nhân Vũ còn đi đến phòng quan tâm nàng một phen, bảo nàng không
cần sợ, nếu chịu ủy khuất gì liền nói với hắn, hắn nhất định sẽ bảo hộ
cho nàng.
Tuy rằng hắn không giỏi biểu đạt, nhưng nàng có thể từ trong ánh mắt hắn nhìn ra, hắn là nguyện ý hy sinh vì nàng.
Nếu hắn có thể vì nàng nguyện ý trả giá hết thảy, đến hoàn lại trách nhiệm
làm phụ thân, vậy nàng đương nhiên cũng nên biết lý lẽ, sẽ không làm cho phụ thân khó xử.
Nàng sẽ làm một tiểu thư khuê các thực sự.
Vẫn như cũ là một loạt quy củ tiến cung, vào Thái Học viện, Tô Mạt lại tự
do tự tại hẳn lên, tiến vào trong phòng, chỉ thấy Hoàng Phủ Cẩn im lặng
ngồi ở một góc.
Hắn mặc một thân cẩm bào màu đen thêu kim tuyến,
lạnh lùng như băng, tuấn nhã như ngọc, tuy rằng không nói lời nào, nhưng loại cốt khí cường đại kia lại không hề bị trở ngại mà phát tiết ra,
khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.