Ngày hôm sau hoàng đế gọi đám người Tô Mạt vào trong cung Hoàng quý phi diện kiến, cười ha ha nhìn nàng,“Nha đầu, trẫm công bằng không thiên vị ai,
ủng hộ ngươi một ngàn lượng. Ủng hộ lão Thất một ngàn lượng. Miễn cho
các ngươi nói trẫm bất công.”
Tô Mạt dập đầu tạ ơn, nhìn về phía hoàng quý phi,“Không biết nương nương đặt ai.”
Hoàng quý phi hừ nói:“Trong hậu cung, phải giữ vững trật tự, cũng không được tham dự đánh bạc.”
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, lừa quỷ ấy, các phi tần mặt ngoài không cược, liền mượn danh nghĩa cung nữ bên người mình đặt cược cũng chả ít đâu.
Nếu không thì một cung nữ lại dám tùy tiện đặt một trăm lượng bạc, một ngàn lượng bạc sao?
Toàn bộ hậu cung cơ hồ đặt cược cũng đến mấy vạn lượng bạc.
Thật đúng là có tiền a.
“Ách xì!”
Tô Mạt hắt xì một cái, hít hít cái mũi, xem ra ban đêm quá mệt mỏi, có chút bị cảm rồi.
Mọi người lập tức khẩn trương, rất nhanh có người đem tin tức thân thể Tô
Mạt không khoẻ truyền ra ngoài, điều này ngay tức khắc lại ảnh hưởng đến người đặt cược, nguyên bản có người vốn nghĩ đến còn tồn tại sự may
mắn, có khả năng xuất hiện kì tích cũng sửa lại cược Hoàng Phủ Giới.
Đến buổi tối ngày hôm sau, nghe nói tỉ lệ là 500 trên 1.
Rất nhiều người vì muốn làm thân mà đến đặt cược, đều cảm thấy tiền của Nhị hoàng tử dễ kiếm.
Nhị hoàng tử từ lúc mười tuổi đã mang binh đánh giặc, mỗi một lần đắc thắng về triều, hoàng đế đều ban cho mấy vạn lượng vàng.
Toàn bộ hoàng gia hắn là kẻ giàu nhất.
Nghe nói sổ ghi nợ đều ghi đầy vài quyển, khóa ở trong một cái rương đồng
lớn, bạc đầy mấy rương, do Nhị hoàng tử, Thái tử, Ngũ hoàng tử mỗi người sai một người đi canh giữ, hoàng đế cũng phái hai gã thị vệ hỗ trợ.
Chỉ còn chờ thời điểm ngày thứ ba tỷ thí là có thể kết sổ.
Thời điểm trước thi đấu một ngày, Tô Mạt bị bệnh, nằm trên giường, còn xin phép không đi học.
Đại tiểu thư liền ở nhà chăm sóc nàng.
Tô lão phu nhân sai người đóng chặt cửa lớn không tiếp khách, nếu không cửa lớn Tô gia khẳng định cũng bị người ta đạp phá.
Tô Nhân Vũ vào triều, huynh đệ Tô Trì còn có nhị tiểu thư, tam tiểu thư đi học. Mấy người này cơ hồ cũng bị đám người bao vây nhằm tìm hiểu dò la
tin tức Tô Mạt.
Tô Nhân Vũ không hề đề cập tới, cuối cùng dứt khoát trốn vào ngự thư phòng của hoàng đế.
Hoàng đế hơi cười nhìn hắn,“Ái khanh, Mạt nhi rốt cuộc như thế nào?”