Lôi kéo Tô Việt tránh ở chỗ tối là Tô Mạt đang nhìn Tô Nhân Vũ cùng Hỉ Thước đi rồi, che miệng cười hì hì.
Tô Việt nhịn không được búng nàng một cái,“Ngươi là tiểu quỷ này.”
Tô Mạt quyệt miệng,“Chẳng lẽ ca ca không muốn phụ thân một lần nữa được hạnh phúc sao?”
Nữ nhi đều phải lớn lên, chung quy sẽ phải rời khỏi hắn, hắn không nên tử
thủ chuyện tình cảm trong quá khứ, phải thoát ra tiến về phía trước.
Tô Việt nhìn nàng, nghiêm túc hỏi:“Nếu...... Nếu là hắn không còn nữa, ngươi cũng sẽ như vậy khuyên chính mình ư?”
Tô Mạt mày nhất ninh,“A ha, ngươi nói cái gì chứ.”
Tô Việt biếc nhác cười,“Đổi phương thức khác, ta nói nếu, chính là nếu,
ngươi không còn nữa, ngươi sẽ hy vọng hắn cùng nữ nhân hạnh phúc chứ?”
Tô Mạt ngẩn ra, loại vấn đề này, là không thể so sánh giống nhau a.
Không đến lúc thời điểm phát sinh trên người mình, ai cũng không biết chính mình sẽ như thế nào.
Đôi phu thê ồn ào ầm ĩ suốt ngày, lại dây dưa cả đời với nhau.
Nhìn như cặp phu thê ân ân ái ái, nói hưu thê liền hưu.
Không đến khi sự việc nảy sinh, ai cũng không biết chính mình sẽ như thế nào.
Nàng không muốn suy nghĩ tới, thầm nghĩ sẽ hết sức làm thật tốt, sẽ không làm cho những sự việc ngoài ý muốn này phát sinh.
Có lẽ lúc còn trẻ, tương tư quá nặng, là sẽ không chịu tiếp nhận người khác.
Nhưng tuổi lớn dần lên, cũng sẽ không yêu được người nào khác, vì muốn tìm người bạn, để bớt cô độc, thì có khả năng a.
Nàng thở dài, nàng không muốn phụ thân yêu thương nữ nhân khác.
Dù sao Hỉ Thước vốn là thiếp của hắn, nàng chỉ hy vọng hắn có thể nhìn
thấy cái tốt của nàng, làm cho nàng ta sẽ không khổ sở như vậy.
Loại chuyện này không có đúng sai, chỉ có an tâm cùng bất an.
Kỳ thật mặc kệ có yêu nhau sâu sắc bao nhiêu, trước khi chết, cũng sẽ hy
vọng người yêu của mình khi không có mình bên cạnh sẽ sống vui vẻ, sẽ
không cô độc cơ cực cả đời.
Hoàng đế lên tiếng, cho phép Tô Mạt không cần đi Thái Học học tập, có thể bận bịu việc buôn bán hương liệu trước tiên.
Tô Mạt sai người đem tới nhà Triệu tiên sinh tặng một ít hương liệu gọi là quà quê cây nhà lá vườn, kết hợp sự quý giá cùng mới mẻ, là loại khiến
sư nương sẽ rất vui khi nhận được.
Tiên sinh về nhà cũng hãnh diện.
Bởi vì Tô Mạt sớm đã có tính toán mớ xửa hàng, đã sai người lưu ý trong
kinh có cửa hàng mặt tiền tốt nào muốn cho thuê hoặc là bán, chỉ là hơn
nửa năm nay nàng đều không nhận được tin tức có căn nào thích hợp .
Cho nên lần này, Hoàng Phủ Giác đề nghị kêu nàng hợp tác cùng với hoàng gia, nàng lập tức đáp ứng.