Hừ, nhìn xem ngũ muội muội người ta kìa, nửa con mắt cũng không thèm nhìn hắn!
Vương Mai Lâm đang ở trong phòng bị ma chướng, mỗi ngày nháo loạn chuyện tuyệt thực, ép nãi nãi của hắn nghĩ biện pháp giúp hắn.
Lão thái thái cưng chìu nhất tên cháu bảo bối hư hỏng này, nhưng sự đòi hỏi của hắn quá quắt a.
Hiện tại ai dám đi Quốc Công đòi người ?
Ai dám cùng Hoàng Phủ Cẩn cướp nữ nhân!
Chán sống phải không.
Vài huynh đệ của Vương Minh Chí sợ Vương Mai Lâm gây vạ mất mặt, đó là chuyện rơi đầu chuyện a.
Cho nên cháu trai ở nhà nháo loạn càng tốt.
Đừng đi ra ngoài gây chuyện là được.
Một nha đầu thông phòng bên người của Vương Mai Lâm là Lục Nhuế cho hắn một chủ ý,“Đại thiếu gia, ngài không thể vội vàng. Dù sao biểu tiểu thư còn nhỏ, thú về phủ cũng không thể viên phòng. Đơn giản là để Quốc Công gia thay người dưỡng hai năm. Quá vài năm, nói không chừng thái tử liền
đăng cơ. Thời điểm, ngài còn lo lắng cái gì? Biểu thiếu gia là một người trên vạn người. Xin hoàng đế ban thưởng cho ngài một nữ nhân, tính
toán nhiều chuyện lớn hơn chút đi. Nhìn ngươi hiện tại muốni chết muốn
sống, thật sự là mất mặt.”
Vương Mai Lâm vừa nghe, lập tức như
được điểm chỉ, vỗ tay một cái, vui vẻ nói:“Đúng rồi. Qua hai năm nữa, bộ dạng ngũ muội muội càng mỹ lệ. Vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành thiên hạ đó, nhưng chỉ có thể là của ta. Không được, ta phải chạy nhanh đi nói
với Trì biểu đệ, để hắn giữ lại nàng cho ta. Không thể hứa cho người
khác. Nếu không hai năm sau, bao nhiêu người tranh với ta. Nói không
chừng, thái tử còn coi trọng nàng ấy.”
Nói xong kêu người thay quần áo chuẩn bị xe cho hắn, hắn muốn đi đông cung.
Lục Nhuế vội khuyên nhủ:“Đại thiếu gia, ngài đây là phát cái gì điên nha.
Qua vài ngày đi cũng không muộn. Ngoài ngài ra, không có người nào đối
với một cái nữ oa nhi có hứng thú đâu.”
Vừa dứt lời, bên tai liền truyền đến một đạo cười trong trẻo nhưng lạnh lùng êm tai, giống như
thanh âm băng vỡ ngọc tan, mang theo từ tính mị hoặc.
“Vương Mai Lâm, ngươi lăn ra đây cho bổn vương.”
Thanh âm thản nhiên , giọng điệu nhẹ nhàng.
Không có một tia giận dữ.
Nhưng rơi vào trong lỗ tai mọi người, chỉ cảm thấy giống như đất bằng dậy sóng.
Vương Mai Lâm quát to một tiếng,“Má ơi, tên dime vương sống kia như thế nào lại đến đây.”
Cuống quít hướng dưới sàng trốn đi.
Miệng lại còn không chịu thua, hô:“Có bản lĩnh ngươi tiến vào!”
Hoàng Phủ Cẩn dám tiến vào, hắn phải đi cáo hắn xâm nhập quan viên, bức gian nhóm thiếp thất của mình, để hoàng đế lăng trì hắn!