Nàng cười nói:“Nếu như ngươi đã nói như vậy, một tên vương gia vô dụng như thế, phế thì phế đi. Có cái gì thiệt hại chứ.”
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, hai con nguơi trong veo, thâm u như hải, mênh mông như trời.
“Ta chỉ biết quý phi nương nương cùng nữ nhân khác trong cung là không
giống nhau. Nhìn xa trông rộng, giỏi về dùng mưu. Thì ra cũng bất quá là ý kiến nông cạn như thế.”
Hoàng quý phi cảm thấy giận dữ, lại lập tức ngăn lại, cười nói:“Bản cung không trúng kế của ngươi, ngươi nói tiếp.”
Tô Mạt thật ra thật cũng bội phục nàng ta, nữ nhân này, không phải mặt
ngoài nhìn nông cạn như vậy, đôi khi ngu xuẩn, nhưng có khả năng chỉ là
giả bộ cho người ta thấy mà thôi.
Dù sao một nữ nhân ngu xuẩn, sẽ không bị người ta quá ghi hận cùng e ngại.
Nàng tiếp tục nói:“Quý phi nương nương, nếu nhị điện hạ không còn nữa. Về
sau chiến sự xảy ra, thì phải là Tô quốc Công hoặc là Tống tướng quân.
Nhưng, không cần ta nói, Tống tướng quân cũng không có khả năng mang
binh. Nếu có thể, sẽ không có chuyện nhị điện hạ mới tám chín tuổi đầu
đã dẫn binh đi đánh giặc, Tô quốc Công bệnh nặng phải ra chiến trường.
Cha ta tuổi tác đã cao, vài năm ác chiến đó, làm cho thân thể phụ thân
kỳ thật rất không tốt. Chẳng qua là sư tử vẫn có thừa uy thôi. Thử nghĩ, bắc có Mạc Vân, tây có Lạc Nguyệt, nam có Nam Lương, đều như hổ đói
rình mồi thiên quốc Đại Chu ta. Ai có thể cam đoan, trong ba mươi năm vô chiến sự? Cái thời điểm đó tới ai sẽ xuất chinh? Ngoại trừ nhị điện hạ
ra, ai có thể phá được thiết huyết kỵ binh của Mạc Vân quốc? Thử nghĩ
xem, đến lúc dao động đó sẽ động đến quyền lợi của ai? Ai lại càng được
lợi hơn?”
Hoàng đế nếu không kiêng kị phòng bị Tống gia, sẽ không liên tiếp đề bạt Tô Nhân Vũ làm Quốc Công .
Sẽ không sẽ để Hoàng Phủ Cẩn tuổi còn nhỏ đi làm tướng quân.
Hoàng quý phi cảm thấy cả kinh, bỗng nhiên đứng lên, lập tức làm đổ cái lò sưởi bằng men sứ đang cầm trên tay.
Lò sưởi trên tay nhanh như chớp rơi trên mặt đất, lăn trên đất một màu xám bạc, như lớp sương tuyết rải trên đất.
Ở dưới ngọn đèn lấp lánh.
Không có một nô tỳ nào dám tiến lên trước.
Hoàng quý phi cả kinh một thân mồ hôi lạnh, nàng chậm rãi ngồi xuống.
Tô Mạt thừa cơ nói:“Nhị điện hạ chỉ là cầu được bình an sống cả đời. Triều đình cần, hắn phải đi, không cần, hắn rảnh rang. Chẳng lẽ quý phi nương nương không hiểu sao?......”