Kêu nếu bọn họ trở về, gia đinh cùng mụ mụ phải lập tức đi báo tin cho lão phu nhân biết.
Tô Nhân Vũ vì Tô Mạt đã ngủ, liền muốn đưa nữ nhi trở về phòng trước.
Thời điểm đi đến cửa hậu viện, ở chỗ tối một người lẳng lặng đi ra.
Là Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn nấp ở dưới tàng cây một gốc cây tùng, thấy không rõ biểu tình.
Hoàng Phủ Cẩn vươn tay đem Tô Mạt tiếp nhận lấy,“Đa tạ.”
Sau đó ôm Tô Mạt, chân không chạm đất đi vào viện của nàng.
Tô Nhân Vũ ngẩn ra, hắc, hắn cảm tạ cái gì.
Mạt nhi là nữ nhi của mình, Hoàng Phủ Cẩn hắn như thế nào tì cũng đều là người ngoài.
Thật đúng là......
Tức chết!
Hắn thở dài, xoay người đi tới trong viện của lão phu nhân.
Lão phu nhân cách màn hỏi hắn vài câu, biết không có việc gì liền kêu hắn sớm một chút trở về nghỉ ngơi.
“Sáng mai còn phải vào triều, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi.”
Tô Nhân Vũ cáo lui, trước tiên đi tới chỗ Tô Mạt, đứng ở trước cửa trong chốc lát, mới xoay người trở về thư phòng mình.
Trong Tú Lâu mặt sau của Túy Lưu Danh, bên ngoài đèn đã tắt, nhưng bên trong
Noãn các cùng gian ngoài vẫn còn đang đốt một ngọn đèn lồng lưu ly.
Hoàng Oanh nhìn thấy là Hoàng Phủ Cẩn ôm tiểu thư đi vào, cũng không có rất kinh ngạc, chính là......
Mặt Tĩnh thiếu gia......
Hoàng Oanh cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng hắn ngược lại thực
bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn ánh lên tia vui mừng.
Hoàng Phủ Cẩn ôm Tô Mạt bình tĩnh đi vào nội thất, đem nàng đặt ở trên giường ấm áp thẫm đẫm hương thơm.
Động tác của hắn rất nhẹ, một chút cũng đều không có kinh động tới nàng.
Hoàng Oanh muốn nói cái gì đó, hắn dùng tay ra hiệu, đi ra gian ngoài phân
phó cho các nàng không được đánh động tới nàng, cứ để nàng nghỉ ngơi một chút, chờ tỉnh lại rồi nói sau.
Hoàng Oanh liền hâm lại canh tổ yến đặt ở trong phòng, nếu như tiểu thư tỉnh thỉnh Tĩnh thiếu gia có thể đút cho tiểu thư ăn.
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, cũng không nhiều lời, xoay người lại vào bên trong phòng.
Không có nửa điểm do dự hoặc là xấu hổ.
Hoàng Oanh cùng Kim Kết vài người bọn họ biết tình cảm của hai người bọn họ
sâu đậm, tự nhiên cũng nói gì, càng không có cảm thấy có cái gì không
ổn.
Nếu là ở người khác, các nàng sẽ cảm thấy cô nam quả nữ không nên ở chung.
Nhưng Tĩnh thiếu gia cùng tiểu thư, bọn họ không có lối suy nghĩ đó.
Bọn họ không giống những người khác.
Hoàng Oanh khẽ khàng buông màn, lại đem tắt nốt hai ngọn đèn trong phòng, chỉ chừa lại ngọn đèn lưu ly đang lấp lánh tỏa sáng.