Lão phu nhân cầm lấy đây đùa nghịch một chút, thấy một đầu có một nhô ra một cục, liền thử tách ta, quả nhiên lộ ra một cái hộp.
Lão phu nhân theo bản năng nhìn chăm chú vào nó.
Tất cả mọi người tò mò nhìn chằm chằm bà, thấy lão phu nhân nhìn híp cả mắt lại, con mắt trái bị màu sắc phỉ thúy của Ngọc Tiêu hấp dẫn.
“Lão phu nhân, là cái gì a?”
Vài nha đầu nóng ruột hiếu kì vội hỏi.
Lão phu nhân há to miệng, cũng không nói chuyện, hai tay lại sờ soạng động đậy.
“Oa!”
“Ý!”
“Ái?”
“Oh!”
Lão phu nhân thái độ như thế khiến vài người bọn họ nóng vội muốn chết.
Sau một lúc lâu lão phu nhân lấy ngọc tiêu xuống, vẫn chưa hết thỏa mãn, như bị chấn trụ ngơ ngơ ngác ngác.
Tinh thần du nhập ra bên ngoài.
Đám người Xuân Thủy vội la lên:“Lão phu nhân, rốt cuộc là cái gì vậy, nói một chút cho chúng nô tỳ với a.”
Tròng mắt Lão phu nhân vòng vo chuyển động, trên mặt là một loại biểu tình sung sướng nói không nên lời.
Nàng chậc lưỡi thở dài:“Thật sự là -- bảo bối nha!”
Lão phu nhân đưa cho đại tiểu thư,“Ngươi tới nhìn xem.”
Đại tiểu thư việc vội nhận lấy, khẩn cấp ngó mắt tới.
Phản ứng sau đó so với lão phu nhân càng khoa trương hơn nữa.
Mọi người thấy lão phu nhân thất thường, đại tiểu thư trước nay luôn lạnh nhạt cũng trở nên thất thường.
Đều càng thêm tò mò đó là cái cái gì.
Lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn Tô Mạt,“Nha đầu, đây là do ngươi làm ?”
Tô Mạt cười nói:“ Thời điểm ta đọc sách, thấy có phương pháo như vậy, ta
cảm thấy thú vị, tìm thiệt nhiều thứ nghịch ngợm. Sau lại ngẫu nhiên nói cùng cùng nhị ca và Tĩnh thiếu gia, bọn họ giúp ta nghĩ biện pháp, sau
đó lại tìm người thí nghiệm. Kết quả liền làm ra được nó.”
Nàng gặp dịp nhắc đến nhị ca cùng Hoàng Phủ Cẩn trước mặt lão phu nhân.
Giúp bọn hắn để lại ấn tượng tốt.
Để cho lão phu nhân cũng biết được rằng, nhị thiếu gia không còn là tiểu nam hài trước đây cùng nàng lớn lên nữa.
Hắn trưởng thành rồi có thể làm đại sự.
Mà Tĩnh thiếu gia còn hơn thế nữa.
Lão phu nhân than thở nói:“Có tài hoa cùng nghị lực bực này, có cái gì làm bất thành chứ?”
Tô Mạt chấn động, nhìn về phía lão phu nhân.
Trong mắt Lão phu nhân chợt lóe lên tia quang mang rồi biến mất, cười nói:“Đó là một thứ tốt. Ngươi cầm đi, đưa cho Triệu tiên sinh nhìn xem. Cho hắn mượn chơi hai ngày, sau đó kêu tiên sinh trả lại cho ta.”