Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 152: Tân hôn khó xử (36)




"Bị thương sao?"
Lâm Ngọc rất muốn nói, cho dù có bị liệt đi nữa thì anh cũng không nên ôm người phụ nữ khác.
Tuy nhiên, cô ta phải kiêng dè về hình tượng của mình ở trong lòng anh, không thể để cho anh thấy mình là người phụ nữ ăn không nói có, tranh cãi vô lý được.
"Ừ."
"Vậy bảo cô ấy nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật tốt. Minh Húc à, thật xin lỗi, là em quá yêu anh, quá lo lắng cho anh nên một phút nông nỗi hiểu lầm anh."
Lâm Ngọc nhanh chóng nói.
"Không sao đâu."
"Minh Húc, ngày mai chúng ta gặp nhau ăn chung bữa cơm nhé? Một ngày không gặp anh em có cảm giác dài như một năm trôi qua rồi vậy. Thật giống như người xưa thường nói, một ngày không gặp tựa ba thu."
Lâm Ngọc nũng nịu nói.
"Thật xin lỗi, ngày mai anh có việc bận rồi."
"Anh phải làm gì sao?"
"Ừ, theo phong tục, ngày mai là "ngày thứ ba lại mặt", anh sẽ về nhà cùng Mạch Tiểu Miên, muốn làm khách ở nhà mẹ của cô ấy."
"Hai người không phải chỉ là đám cưới giả thôi sao? Cần gì phải bài bản như thế?"
Lâm Ngọc vừa nghe anh nói vì chuyện của Mạch Tiểu Miên mà không thể ăn cơm cùng mình, mặt không khỏi nóng lên vài độ, trong lòng giống như bị dao đâm mạnh vào.
"Đám cưới giả, nhưng chỉ là anh cùng cô ấy ký cam kết thôi, người ngoài không hề biết. Ngọc Ngọc, em cũng biết, nhà họ Kiều bọn anh từ trước đến nay vẫn luôn coi trọng lễ nghi mà."
Kiều Minh Húc giải thích nói.
Nghe được những lời này của anh, Lâm Ngọc không biết nên nói gì thêm nữa.
Trong lòng cô ta càng lúc càng bất an.
"Được rồi, Minh Húc, hai người về nhà mẹ đẻ nhiều nhất chỉ cần một buổi sáng hoặc một buổi chiều thôi. Anh cũng không thể ở nhà người khác lâu như vậy được. Tối nay bọn mình ăn cơm cùng nhau được chứ?"
Trong giọng nói của Lâm Ngọc mang theo sự khẩn cầu: "Em thật sự rất nhớ anh, nhớ đến nỗi không buồn ăn uống gì cả. Mẹ còn nói em gầy đi một vòng lớn đấy."
Kiều Minh Húc trầm ngâm một thoáng, đáp: "Được rồi, 9 giờ tối mai, chúng ta gặp nhau ở hội sở Phong Nhã!"
"Tốt quá, cảm ơn Minh Húc, yêu anh."
Cuối cùng cũng có thể để anh ra ngoài cùng cô ta, Lâm Ngọc cao hứng hoan hô.
"Anh còn có chuyện phải làm, tạm thời sẽ không nói chuyện nhiều với em được. Em nghỉ ngơi sớm, gặp lại sau."
"Tạm biệt..."
Sau khi Kiều Minh Húc cúp điện thoại của Lâm Ngọc xong, trở lại trong phòng, thấy Mạch Tiểu Miên đang thất thần, bèn đưa ngón tay ra búng vào trán của cô.
Trán Mạch Tiểu Miên đau nhức, cô lập tức trợn mắt nhìn anh nói: "Không được tùy tiện búng vào trán của người khác? Sẽ ngốc đấy!"
"Vốn dĩ ngốc mà, còn có thể thay đổi gì nữa sao?"
Kiều Minh Húc cười nhạo nói.
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, nói: "Lười nhiều lời cùng anh, tôi muốn tắm rồi ngủ."
"Không phải bác sĩ đã dặn chân em không được đụng vào nước sao?"
Kiều Minh Húc nhìn vào chân cô một chút rồi nói.
"Anh bảo tôi tối nay không tắm?"
"Em tắm hay không tắm thì không liên quan đến tôi, dù sao tôi cũng sẽ tắm."
"Tôi muốn tắm."
Mạch Tiểu Miên tự đẩy xe lăn của mình, đi tới trước tủ quần áo, muốn tìm đồ ngủ.
"Để tôi lấy cho!"
Kiều Minh Húc đẩy cô sang một bên, mở tủ quần áo của cô ra. Anh nhìn thấy bên trong đều là những quần áo thông thường, bèn nhíu mày lại nói: "Những món đồ này của em chắc đều là hàng vỉa hè chưa tới 200 tệ nhỉ."
"Ừ, người như tôi nghèo mà, làm gì giàu có giống như anh được. Mua một bộ quần áo còn phải đặc biệt tìm người làm theo yêu cầu?"
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn bộ vest trên người anh, nói: "Bộ quần áo này của anh ít nhất cũng mười ngàn tệ nhỉ."
"Một trăm nghìn, chưa kể vì làm theo yêu cầu nên còn đặc biệt vận chuyển từ Paris về."
Kiều Minh Húc nhàn nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.