Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than

Chương 153: Tân hôn khó xử (37)



Giọng nói của anh nghe bình thản giống như một bác gái đi chợ lựa cải xanh vậy, thấy Mạch Tiểu Miên trợn trắng mắt, anh nói: "Anh có biết một bộ vest của anh tương đương với thu nhập một năm của một gia đình bình thường không?"

"Tôi biết."

"Biết vậy mà anh còn xa xỉ như vậy?"

"Vấn đề là một ngày thu nhập của tôi chẳng khác nào thu nhập của một gia đình bình thường trong một năm cả."

"..."

Mạch Tiểu Miên cạn lời.

Đúng là như vậy, cô cũng không thể yêu cầu một tổng giám đốc nắm giữ tài sản 50 tỷ giống như người bình thường được, mặc quần áo giá trẻ.

Ngựa tốt phải kèm với yên tốt mà!

Vì vậy, cô cũng không nhiều lời nữa, tỏ ý bảo anh lấy bộ đồ ngủ màu vàng nhạt treo trong tủ kia ra đưa cho cô.

Kiều Minh Húc lấy quần áo xuống, đưa tay sờ vải vóc, nhíu mày một cái, nói: "Tôi phải cho người mang quần áo tới đây mới được."

"Không cần. Tôi mặc những bộ đồ này là được rồi!"

"Chị hai à, lúc trước em có thể ăn mặc tùy tiện được, nhưng bây giờ thân phận của em là vợ của Kiều Minh Húc tôi. Ở ngoài đường em ăn mặc dáng vẻ trông như một bà thím thì không phải mất mặt em, mà là thể diện của tôi đấy.

Kiều Minh Húc tức giận nói.

Mạch Tiểu Miên ngượng ngùng.

Đúng thế, thân phận bây giờ của cô không giống trước nữa rồi.

Cô là vợ của Kiều Minh Húc, là con dâu của nhà họ Kiều giàu nhất thành phố A.

Lời nói hành động đều sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Kiều.

Ngoài ra, nếu như cô cứ mặc quần áo bình thường như vậy, những người khác chắc chắn sẽ không nói cô khiêm tốn tiết kiệm, mà là nói cô ở nhà họ Kiều không tốt đẹp gì, bị người nhà họ Kiều cay nghiệt xử ép, cười nhạo cha mẹ cô.

Đây cũng là chuyện cô không muốn thấy.

"Ở trong giới của chúng tôi, vợ là tấm danh thiếp của chồng, cũng có thể nói là đồ trang sức. Nghĩa là nếu không khéo léo sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thể diện và tôn nghiêm của chồng. Em xem như là vợ trên danh nghĩa của tôi, sau này có lúc còn phải cùng tôi ra ngoài gặp bạn bè đối tác nữa. Em cũng không thể để người khác chê cười tôi hà khắc với em được.

Kiều Minh Húc chăm chú nhìn cô nói.

Mạch Tiểu Miên gật đầu nói: "Ừ, ngày mai tôi sẽ đi mua thêm vài bộ quần áo. Chỉ là tôi không có tiền, anh cho tôi mượn trước nhé."

"Quần áo của em đại diện cho thể diện của tôi, vì vậy sổ nợ này nên tính lên tôi. Hơn nữa, ngày mai sẽ có người đưa quần áo tới, em không cần phải quan tâm đến việc đi dạo phố mua quần áo đâu."

Kiều Minh Húc hỏi size quần áo của cô.

Mạch Tiểu Miên cũng lười phải dè dặt tự ái gì đó, dù sao có quần áo mặc là tốt rồi. Nếu vì mặt mũi của anh, vậy thì cứ để anh gánh vác tất cả những chuyện này đi. Thế nên cô cũng chỉ nói size quần áo của mình cho anh biết.

Kiều Minh Húc lập tức gọi điện thoại, nội dung cuộc gọi là bảo đối phương sáng mai đưa tới những bộ quần hàng hiệu mới nhất.

Nhìn thấy anh liên tiếp gọi mười cuộc điện thoại, Mạch Tiểu Miên kinh ngạc nói: "Anh muốn mua cho tôi cả một phòng để quần áo đấy à?"

"Chính xác, tôi không thể để cho người khác nhìn vào thấy vợ tôi mặc quần áo giống nhau mỗi ngày được. Các cô gái trong giới của bọn tôi, một bộ quần áo tối đa chỉ mặc mấy lần mà thôi."

Kiều Minh Húc đáp.

Mạch Tiểu Miên không nhịn được nói: "Vậy chẳng phải là rất nhiều quần áo sao? Hơn nữa quần áo của bọn anh mỗi một món đều rất đắt, chỉ mặc mấy lần có phải rất lãng phí không. Chồng bọn họ không có ý kiến gì sao?"

"Ha ha."

Kiều Minh Húc cười một tiếng, nói: "Đàn ông kiếm tiền, đàn bà tiêu tiền, đây là đạo lý hiển nhiên. Bởi vì nuôi một con thiên nga so với nuôi một con vịt đã không giống nhau rồi. Chỉ những loại đàn ông không có bản lĩnh mới có thể oán trách vợ mình mua quần áo bao nhiêu tiền thôi."

"Ồ, tư tưởng của anh đúng là để cho các cô gái phải yêu nha, có thể làm ông chồng quốc dân được rồi."