Kiều Minh Húc đợi Mạch Tiểu Miên cúp điện thoại, sau đó cất di động vào, lại một lần nữa đi vào trong Tiêu Tương Các.
Lâm Ngọc ở bên trong phát hiện anh muốn tiến vào, bèn vội vàng ngồi thẳng lại, khôi phục lại dáng vẻ đoan trang thục nữ ban đầu.
Kiều Minh Húc ngồi xuống.
"Minh Húc, là ai gọi điện thoại vậy?"
Lâm Ngọc phát hiện biểu cảm trên gương mặt của Kiều Minh Húc hơi giãn ra, trông tâm trạng có vẻ tốt, bèn không nhịn được hỏi.
Kiều Minh Húc không trả lời, mà nhàn nhạt đưa mắt nhìn cô ta.
Tỏ ý là cảm thấy cô ta dường như đã hỏi can thiệp quá nhiều.
Lâm Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cũng không hỏi nữa.
Nhưng trong lòng lại buồn rầu!
Luôn cảm thấy thần thái của Kiều Minh Húc không thích hợp, trong mắt sao lại mang theo sự dịu dàng, không giống như nói chuyện làm ăn với người khác.
Chẳng lẽ lại gọi điện thoại cho Mạch Tiểu Miên sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy có thể.
Lúc này, điện thoại di động của Kiều Minh Húc đột nhiên vang lên, anh lấy ra xem, là Mạch Tiểu Miên gọi điện tới.
Lập tức quên đi Lâm Ngọc ở bên cạnh, tiện tay nghe máy, hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi muốn hỏi anh một chút, bà nội của anh có phải có cất giữ quyển "Tiếng nói tử thi" không? Đó là kiệt tác của một pháp y nổi tiếng nước Pháp."
"Không có ấn tượng lắm, đợi tôi về sẽ tìm cho em. Nếu không tìm được tôi sẽ nhờ người đến Pháp tìm."
"Được, cảm ơn nhiều. Không có chuyện gì nữa, anh cứ bận tiếp đi, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Sau khi Kiều Minh Húc cúp điện thoại, thấy Lâm Ngọc đang chăm chú nhìn mình, bèn hé miệng nói: "Là Mạch Tiểu Miên."
"Minh Húc, anh đã cười lúc nói chuyện với cô ấy."
Lâm Ngọc kiềm chế nội tâm đang ghen tỵ đến nổi lửa của mình, cố gắng để cho giọng mình trở nên bình tĩnh.
"Hử? Cười cũng không được sao?"
Kiều Minh Húc nghi ngờ nhìn cô ta.
"Không có, chỉ là em cảm thấy hình như anh đối xử với cô ấy rất tốt."
Lâm Ngọc mặt đầy bất an, nhìn Kiều Minh Húc, nói: "Minh Húc à, lòng em thật sự rất bất an. Sau này anh hạn chế ở cùng cô ấy, ở cùng em nhiều một chút, được không?"
"Ngọc Ngọc, bây giờ trên danh nghĩa anh với cô ấy là vợ chồng."
Kiều Minh Húc cảm thấy cô ấy có chút cố tình gây sự, liền không nhịn được nói: "Tóm lại, anh sẽ thực hiện lời hứa với em, giấy trắng mực đen cũng đã ký, em còn sợ gì chứ? Anh cùng Mạch Tiểu Miên, bây giờ chỉ là bạn bè sống cùng một ngôi nhà thôi."
Nghe thấy hai chữ bạn bè, trái tim Lâm Ngọc lại lạnh buốt.
"Ngọc Ngọc à."
Kiều Minh Húc đưa tay sờ tóc cô ta, nói: "Anh cùng em có 10 năm tình cảm, chẳng lẽ em còn không tin tưởng anh sao? Anh đáp ứng với em, trong ba năm này, nhất định sẽ giữ quy tắc với cô ấy."
"Minh Húc, không phải em không tin tưởng anh, mà em sợ anh sẽ dần dần thích cô ấy, mà quên em đi."
Lâm Ngọc nhân cơ hội dời người lại bên cạnh anh, đưa tay ôm lấy cánh tay anh, để bầu ngực mềm mại của mình chạm vào...
"Ngọc Ngọc, đừng như vậy."
Kiều Minh Húc lấy cánh tay cô ta xuống, ngồi cách xa cô ta một chút.
"Minh Húc, thân là bạn gái anh, chẳng lẽ em không thể đến gần anh được sao? Trước kia chúng ta thường xuyên ngồi như vậy mà."
Đôi mắt Lâm Ngọc đầy ai oán, từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống.
"Ngọc Ngọc, trước kia chúng ta là nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, nên có thể như vậy. Nhưng bây giờ, ở trong mắt mọi người, anh đã là một người đàn ông đã kết hôn. Em cũng biết, đàn ông nhà họ Kiều bọn anh, phải duy trì tác phong đức hạnh tốt đẹp, không thể ở bên ngoài ba thê bảy thiếp đực. Nếu không, sẽ phải chịu gia pháp nặng nề.
Kiều Minh Húc nhìn thấy cô ta thương tâm, bèn giải thích nói.